Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 328: Thiên phú đáng sợ

Đoan Mộc Sinh vốn là người cương mãnh.
Khi không được sử dụng nguyên khí, hắn diễn luyện chiêu thức không thoải mái chút nào. Nhiều người đứng nhìn như vậy nhưng lại không thể biểu hiện ra toàn bộ lực lượng của mình.
Nay nghe được mệnh lệnh của sư phụ, Đoan Mộc Sinh đương nhiên rất kích động, cầu còn không được! Bá Vương Thương lập tức nắm chặt trong tay!
Ầm!
Cương khí bắn ra từ đầu ngón tay.
Thấy cảnh này, đám nữ đệ tử mở to mắt sùng bái đến cực điểm!
Ngay cả người có thiên phú không tệ như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng phải tán thưởng không thôi, nảy sinh lòng kính sợ.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.
Bốn lão già trong lương đình liên tiếp lắc đầu.
Lúc này, Đoan Mộc Sinh đã diễn luyện xong Thiên Nhất Quyết, khắp quảng trường bên dưới lương đình cương khí tung hoành phát tiết ra tứ phía, từng chiêu từng thức đều đạt tới cực hạn.
“Tiểu sư muội mau tránh xa một chút.”
Đoan Mộc Sinh nhảy lên không trung, cả người dốc ngược, đầu thương chĩa xuống mặt đất.
Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo khẽ nhíu mày nói: “Thiên Quyến Hữu Khuyết?”
Cùng Đoan Mộc Sinh luận bàn rất nhiều lần nên Hoa Vô Đạo hiểu rất rõ từng chiêu thức của hắn.
Thiên Quyến Hữu Khuyết là chiêu thức mạnh nhất trong Thiên Nhất Quyết. Lúc trước Lục Châu từng dùng một chiêu này để chém giết mấy trăm tu hành giả của thập đại danh môn.
Khi đó pháp thân Bách Kiếp Động Minh mở ra, ngưng kết đại lượng nguyên khí thành cương.
Còn kiểu đánh từ trên hướng xuống như Đoan Mộc Sinh rất ít thấy.
Nào có địch nhân đứng yên dưới đất chờ ngươi ra chiêu? Nhưng vì đây là diễn luyện nên không ai xoắn xuýt chuyện này.
Chiêu thức đánh ra, đầu thương xuất hiện ngàn vạn thương ảnh, trong giây lát hợp lại làm một, xoay tròn đánh xuống dưới!
Ầm!
Bá Vương Thương nện thẳng xuống đất.
Đoan Mộc Sinh đạp không xoay người một trăm tám mươi độ rồi chậm rãi hạ xuống.
“Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng quan sát lập tức vỗ tay. Đám nữ đệ tử cũng vỗ tay không ngừng.
Bên trong lương đình.
Lục Châu bình tĩnh vuốt râu, nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị có ý kiến gì không? Cứ nói thoải mái.”
Hắn sợ bọn họ lại chối đây đẩy như lúc nãy nên đã nói nhiều thêm bốn chữ.
Hoa Vô Đạo là người có cảm xúc nhất, bèn dẫn đầu chắp tay nói: “Các chủ muốn nghe lời nói thật?”
“Nói đi.”
“Có hoa không quả.” Hoa Vô Đạo chỉ đánh giá Đoan Mộc Sinh bằng bốn chữ.
Đoan Mộc Sinh hỏi chấm?
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cùng đám nữ đệ tử cũng đầu đầy nghi hoặc.
Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La.
Lãnh La hiểu ý, đi đến ven lương đình nhìn xuống thanh vũ khí Bá Vương Thương đang cắm trên mặt đất, lắc đầu nói: “Khoa chân múa tay.”
Đoan Mộc Sinh chấm hỏi?
Lục Châu lại nhìn sang Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu lên, uống một ngụm rồi đáp: “Chiêu thức màu mè.”
Đoan Mộc Sinh xấu hổ đến mức gương mặt nóng ran, nhưng hắn lại không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể khom người chờ sư phụ đánh giá.
Sau khi ba vị trưởng lão đánh giá xong đều quay về chỗ ngồi, đồng thời quay sang nhìn Lục Châu…
Lục Châu rất bình tĩnh, không hề tức giận vì đánh giá của bọn họ mà chỉ nhìn về phía Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh.
“Lời ba vị trưởng lão nói đã nghe rõ ràng chưa?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi… đồ nhi nghe rõ.”
Lục Châu khẽ khàng lắc đầu. “Ngay cả chiêu thức của Thiên Nhất Quyết còn chưa tinh thông mà đã mưu toan sáng tạo chiêu thức mới?”
Đoan Mộc Sinh đỏ bừng mặt, không dám nói lời nào. Có phải sư phụ sắp lao xuống đây đánh hắn rồi không?
“Vi sư từng tự mình làm mẫu Thiên Quyến Hữu Khuyết trên Ma Thiên Các, ngươi có còn nhớ?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi nhớ kỹ.”
“Dựa theo đó mà tu luyện. Khi nào có thể phá vỡ được Lục Hợp Đạo Ấn bát tự thì xem như hợp cách.” Lục Châu nói.
Hoa Vô Đạo đầu đầy dấu chấm hỏi? Hỏi chấm.
Trong lòng Hoa Vô Đạo đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện Thiên Quyến Hữu Khuyết!” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh chân đạp đại địa, Bá Vương Thương chịu lực bắn ra khỏi mặt đất.
[Ting ! chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.].
Lại lần nữa thu hoạch được điểm công đức khiến Lục Châu không khỏi bất ngờ.
Nhà giáo là phải truyền đạo dạy nghề, có lẽ đây mới là điều sư phụ nên làm.
Một cơn gió lớn thổi tới, phất qua lương đình.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thiên không. Gió lớn hơn hẳn trước kia.
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Các chủ, bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là đám chính đạo kia sẽ đứng ngồi không yên.”
Lãnh La lắc đầu, khinh thường nói: “Lãnh mỗ không cho là vậy.”
“Hả?”
“Các chủ từng đánh bại Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài, cứu được rất nhiều tu hành giả, việc này chắc chắn đã lan truyền trong tu hành giới. Danh môn chính đạo ngấp nghé bảo bối Ma Thiên Các đã phạm phải không ít sai lầm, lần nào cũng phải nếm mùi thất bại. Nay không còn tầng bình chướng… nếu là ngươi thì ngươi có trực tiếp xông lên núi không?” Lãnh La hỏi.
Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão Hoa, ngươi xuất thân từ Vân Tông, phải càng hiểu tác phong làm việc của bọn chính đạo mới đúng…”
Hoa Vô Đạo gật gật đầu, khẽ thở dài.
Bọn họ không nói rõ ra nhưng Lục Châu cũng hiểu được cái gì gọi là tác phong làm việc của phe chính đạo.
Cho dù là lần đầu hay lần thứ hai đám chính đạo vây công Kim Đình Sơn, bọn hắn vẫn luôn thích giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, lấy danh tiếng thảo phạt ma đạo để tụ tập cùng nhau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lục Châu vuốt râu, đạm mạc nói: “Một đám chuột nhắt mà thôi. Bản toạ còn ở Ma Thiên Các ngày nào thì sẽ không để ai giẫm lên đầu Ma Thiên Các ngày đó.”
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh thản nhiên nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Cho dù ba vị trưởng lão là người có thân phận cũng cảm thấy yên tâm không ít.
Phan Ly Thiên thở dài nói: “Tịnh Minh Đạo, Thiên Kiếm Môn, Chính Nhất Đạo đã bị diệt. Cho dù bọn hắn muốn kéo bè kéo đảng đánh tới cũng phải cân nhắc cực kỳ cẩn thận.”
Mọi người đều gật gù.
“Sư phụ, đến lượt đồ nhi.” Tiểu Diên Nhi chẳng biết đã nhảy ra giữa sân từ bao giờ.
Bốn người dừng cuộc thảo luận về bình chướng lại, quay ra nhìn Tiểu Diên Nhi.
Lãnh La: “Vân Thường Vũ Y.”
Phan Ly Thiên: “Đạp Vân Ngoa.”
Hoa Vô Đạo: “Phạm Thiên Lăng.”
Những người khác đầu đầy dấu hỏi?
Hầy…
Có một số người liều sống liều chết để đoạt được thứ gì đó, mà một số người khác sinh ra đã có sẵn.
Thiên phú đáng sợ thì thôi đi, lại còn trang bị bảo bối nghịch thiên toàn thân.
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, gật đầu nói: “Diễn luyện đi.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng gật đầu, bắt đầu diễn luyện.
Từ thân pháp, bộ pháp đến quyền pháp đều được diễn luyện cực kỳ trôi chảy, gần như không có tì vết.
Nhất là Thất Tinh Thải Vân Bộ, đây cũng là một loại bộ pháp nhất lưu, lại thêm Đạp Vân Ngoa phụ trợ nên khi Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí thi triển, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Sau khi Tiểu Diên Nhi diễn luyện xong, mọi người tán thưởng không thôi.
“Sư phụ, đã xong rồi.” Tiểu Diên Nhi thoả mãn chờ đợi nghe sư phụ khen thưởng.
Giống như vừa rồi, Lục Châu không vội đánh giá mà quay sang ba vị trưởng lão.
“Các vị cảm thấy thế nào?”
Lãnh La là người đầu tiên mở miệng. “Thái Thanh Ngọc Giản?”
Tiểu Diên Nhi hồi đáp: “Đúng thế.”
Lãnh La quay đầu chắp tay nói với Lục Châu: “Ta có một chuyện không rõ, muốn được thỉnh giáo Các chủ.”
“Nói đi.”
Bọn đồ đệ thỉnh giáo, Lục Châu cảm thấy rất bình thường.
Nhưng ngay cả tam đại trưởng lão cũng muốn thỉnh giáo khiến trong lòng Lục Châu đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn được lên mặt dạy đời một phen.
Lãnh La hỏi: “Nếu Thái Thanh Ngọc Giản chủ tu thân pháp, bộ pháp và quyền pháp… Vậy tại sao Các chủ không để Tiểu Diên Nhi tu hành đạo ẩn chi thuật? Khi đại chiến với thập vu tiên hiền, Các chủ có thể đánh ra Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn cơ mà, đạo ẩn chi thuật nhỏ bé như vậy hẳn không thể làm khó được Các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận