Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1049

Phanh phanh phanh !
Băng tiễn xạ kích đánh vào Lục Hợp Đạo Ấn. Bốn vị trưởng lão cắn răng chống đỡ. Không Liễn bay vọt đi với tốc độ cực đại cố gắng tránh thoát đòn tấn công của cự thú.
Tiếng kêu của nó trầm thấp nghẹn ngào vang vọng toàn bộ chân trời.
Oanh! Hàn khí bốn phương tám hướng đánh tới, một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tan Lục Hợp Đạo Ấn khiến Hoa Vô Đạo và ba vị trưởng lão lảo đảo lui về sau.
Không Liễn lập tức lắc lư kịch liệt, đường vân trên thân liễn sáng lên cố giữ thăng bằng cho liễn.
Đúng lúc này, trước mặt Không Liễn đột ngột xuất hiện toà hắc liên cực lớn và pháp thân cao đến mức không thể lý giải nổi. Tất cả mọi người đều nín thở, trong đầu Tư Vô Nhai lập tức hiện ra mấy chữ:
Thiên Giới Bà Sa!
Cao thủ Huyền Thiên cảnh!
So với toà hắc liên khổng lồ, Không Liễn trở nên bé nhỏ đến đáng thương. Đám người đều chỉ nghĩ được một điều… Xong đời! Đây là một vị cường giả Thiên Giới Bà Sa, chỉ cần vung tay là có thể giết sạch bọn hắn.
Khi mọi người còn đang không biết làm sao, Tư Vô Nhai rốt cuộc tỉnh táo lại: “Đừng hoảng hốt.”
Hắn nhanh chân chạy đến bên bánh lái, đơn chưởng đánh tới, mấy chục tấm phù chỉ lập tức bốc cháy rừng rực.
Trên bầu trời, tu hành giả hắc liên đứng bên trong pháp thân bỗng quát to một tiếng: “Trở về.”
Tư Vô Nhai lấy trận pháp đã bố trí sẵn ra đặt lên boong tàu, ngẩng đầu đáp: “Về không được! Tiền bối vì sao lại làm khó chúng ta?”
“Không biết tự lượng sức mình.” Người kia dường như không muốn nhiều lời với Tư Vô Nhai.
Lúc này, sóng biển khổng lồ lại đánh tới. Cường giả hắc liên lập tức thi triển hắc sắc bình chướng ngăn trở mọi đòn tấn công của cự thú.
Tư Vô Nhai hiểu ra, vội hỏi: “Ngươi đang giúp chúng ta sao?”
Soạt! Hắc liên thu nhỏ với tốc độ cực nhanh, một đạo thân ảnh bay ra khỏi pháp thân, vừa vặn rơi thẳng vào trong Không Liễn.
Phốc! Hắc liên cao thủ hộc máu.
Tư Vô Nhai lăng không bay lên, Khổng Tước Linh sau lưng nở rộ như cánh chim đỡ lấy hắc liên cao thủ.
Hắc liên cao thủ cả kinh ngẩng đầu nhìn Tư Vô Nhai, cảm giác được lực lượng đặc thù trên thân hắn bèn hỏi: “Khí tức Thái Hư?”
“Thái Hư gì cơ?”
Phốc! Hắc liên cao thủ lại phun ra một ngụm máu. Hắn nâng tay nắm lấy bả vai Tư Vô Nhai. “Mau trốn vào trong liễn!”
Cự thú lại nhảy ra khỏi mặt biển. Hắc liên cao thủ lập tức bộc phát hắc sắc cương khí đón đỡ. So sánh với con cự thú, Tư Vô Nhai nhỏ bé như một con kiến không đáng nhắc tới.
Hai người rơi vào Không Liễn. Hoa Vô Đạo lại gắng gượng đứng lên, trong mắt tràn ngập tơ máu. “Ta cản nó!”
Lục Hợp Đạo Ấn bộc phát ra kim sắc quang mang. Phanh phanh phanh! Chỉ trong mấy hơi thở, băng tiễn đã phá nát Lục Hợp Đạo Ấn thành từng mảnh nhỏ. Hoa Vô Đạo tái nhợt lui lại!
“Hải thú mạnh như vậy?!” Lúc này bọn hắn mới hiểu được chênh lệch giữa con người và hải thú lớn đến mức nào.
Hắc liên cao thủ quay đầu nhìn đám người. “Từ bỏ đi, các ngươi không phải đối thủ của nó đâu.”
Không Liễn lung lay sắp đổ. Ba vị trưởng lão bắn ra cương khí hộ thuẫn bảo bọc Không Liễn, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng đồng loạt đứng dậy bộc phát lực lượng cương khí truyền cho các trưởng lão.
Tư Vô Nhai cau mày hỏi: “Vì sao?”
Hắc liên cao thủ ngưng trọng nhìn đám người đang cố gắng chống đỡ, khẽ lắc đầu: “Ta đã chiến đấu với nó suốt mười ngày mười đêm. Ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nó. Các ngươi làm thế chẳng khác nào đang chịu chết.”
Tư Vô Nhai đáp: “Chưa chắc, chúng ta không đến đây để giết nó.”
Hắc liên cao thủ quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Ồ?”
“Đánh không lại thì phải trốn chứ sao!” Tư Vô Nhai vừa nói vừa kích hoạt toàn bộ trận pháp cùng phù chỉ trên Không Liễn.
Không Liễn lập tức xuyên qua đám sương mù lao vọt đi như lưu tinh.
“Cố gắng chống đỡ!” Tư Vô Nhai nói, “Tốc độ này nhanh gấp năm lần bình thường, chỉ có thể duy trì được một khắc đồng hồ.”
“Không đủ.” Hắc liên cao thủ lắc đầu.
“Tiền bối có cao kiến gì?”
“Các ngươi quá yếu.” Nói xong hắn tung người bay ra khỏi Không Liễn.
Ông!! Toà pháp thân cao năm mươi trượng lại lần nữa sừng sững giữa trời, đánh tan một bầy hải thú cực đông đang ngăn ở phía trước. Hắc sắc cương ấn xuất hiện đầy trời như những chú bướm đen toả quang mang lóng lánh, đẹp lộng lẫy mê hoặc.
Vị cường giả Thiên Giới Bà Sa nói vọng vào Không Liễn:
“Ta đã tận lực. Các ngươi hãy theo đạo phù ấn này bay về phương nam, nó sẽ đưa các ngươi đến đất liền an toàn. Nhớ kỹ, đừng quay đầu lại.”
Vù! Một đạo hắc sắc ấn phù bay về phía Không Liễn. Không Liễn khẽ chấn động. Ấn phù rơi vào trán Đương Khang!
Ụt ịt!
“Người trẻ tuổi, hãy lợi dụng lực lượng Thái Hư trên người các ngươi cho tốt, đừng khiến ta thất vọng.”
“Tiền bối!!”
Tư Vô Nhai hét lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó đại lượng sương mù đã che khuất tầm mắt hắn. Hắn cảm giác được đám băng tiễn lại đang điên cuồng bắn tới Không Liễn nhưng đã bị hắc sắc bình chướng cản lại.
Không Liễn thay đổi phương hướng.
“Hướng bắc!” Tư Vô Nhai hạ lệnh.
“Thất sư huynh… vị cao nhân đó nói chúng ta nên đi về hướng nam.”
“Ta biết!” Tư Vô Nhai đáp.
“Hướng bắc!” Phan Ly Thiên lên tiếng. “Tin tưởng thất tiên sinh, đừng do dự!”
“Hướng bắc thì hướng bắc. Lên nào!”
Đám người ra sức thay đổi phương hướng, Không Liễn tiếp tục lao đi phá vỡ tầng sương mù dày đặc.
Đột nhiên trong sương mù phía sau lưng Không Liễn chợt hiện ra hai tia sáng trông như cặp mắt của một con quái vật khổng lồ đang nhìn Không Liễn chằm chằm.
“Đó là cái gì?” Chư Hồng Cộng kinh hoảng hỏi, trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
“Đừng quản! Đó là hải thú biết bay!” Tư Vô Nhai nói, “Nếu đi về phương nam, chúng ta sẽ gặp phải con quái vật khổng lồ kia, thập tử vô sinh. Động tĩnh tạo ra quá lớn, nếu quay trở về thì cũng chỉ còn một con đường chết. Chỉ có đi về phương bắc mới có thể tranh thủ được một cơ hội sống.”
“Thất tiên sinh nói đúng lắm.”
Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Đưa Không Liễn bay lên tầng cao nhất…”
Không Liễn bay vút lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận