Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1030

“Chu Kỷ Phong, Phan Trọng, tu vi hai ngươi còn thấp, hãy ở lại Ma Thiên Các chăm chỉ tu luyện. Nguyệt Hành cô nương là thần xạ thủ nhất đẳng, có tác dụng giữ thành, cô nương cũng ở lại. Ba người có nghi vấn gì không?”
Ba người lập tức khom người đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của thất tiên sinh.”
“Những người còn lại ba ngày sau tập hợp, chúng ta cùng nhau đến hồng liên giới.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nhún vai, thở dài nói: “Ai dà, ta quả nhiên là người tài nên cứ được trọng dụng suốt. Thân là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, ta không thể không lao lực nha, thật là bất đắc dĩ.”
Mọi người nghẹn họng.
Sáng hôm sau, trên bầu trời Ma Thiên Các đột nhiên truyền đến tiếng kêu vang vọng.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bay tới bay lui trên không trung, không ngừng xuất chiêu tấn công con hung thú.
“Mau mau, hung thú xâm lấn, mau đánh nó rơi xuống!”
Con hung thú kia có ngoại hình trông như một con heo, thân cao hơn một mét, dài gần hai mét, răng nanh mọc cong lên như ngà voi, nó vừa kêu ‘ụt ịt’ vừa tránh né đòn tấn công của hai người.
“Một con dã trư nho nhỏ cũng dám chạy đến Ma Thiên Các, đúng là chán sống! Nhất định phải xẻo nó thành tám khối để nướng ăn!” Phan Trọng không ngừng tung chưởng về phía nó.
Phốc ! Con hung thú heo kia đột nhiên lao vọt xuống dưới với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, Chư Hồng Cộng vừa vặn mới bước ra khỏi phòng, đang vặn eo ngáp dài một cái. Dường như là trời cao đã định sẵn.
“Bát tiên sinh, mau tránh!” Phan Trọng vội hô to.
Chư Hồng Cộng vừa ngẩng đầu đã hoảng hồn nói: “Mẹ ơi… con heo ở đâu chạy vào Ma Thiên Các thế? Bình chướng của chúng ta làm bằng giấy sao?”
Hắn lập tức thi triển đại thần thông né tránh con hung thú. Hung thú vừa rơi xuống đất đã kêu ụt ịt rồi chạy về phía Chư Hồng Cộng.
“Súc sinh! Dám đả thương bát tiên sinh, mày muốn chết!” Phan Trọng cầm Trảm Mệnh Đao chém xuống.
Ầm! Trên lưng hung thú xẹt ra tia lửa, chấn bay Trảm Mệnh Đao. Hai cánh tay Phan Trọng cũng tê rần.
“Rắn chắc như vậy?” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng kinh ngạc nhìn hung thú.
Trên lưng hung thú lúc này chỉ xuất hiện một vết hằn nhỏ. Ngay sau đó nó co cẳng chạy về phía Chư Hồng Cộng như thể biết Chư Hồng Cộng sẽ bảo vệ nó. Đến trước mặt hắn, nó nằm bẹp xuống đất, trong miệng kêu khẽ mấy tiếng ụt ịt.
Chư Hồng Cộng đần mặt ra. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngơ ngác.
“Có ý gì đây… con súc sinh này đang giễu cợt Ma Thiên Các chúng ta không chém được nó?” Phan Trọng không phục, cánh tay khẽ đảo, Trảm Mệnh Đao bay về lòng bàn tay hắn.
“Dừng tay.”
Tư Vô Nhai dáng vẻ ngọc thụ lâm phong từ xa đi tới, trong tay cầm Khổng Tước Linh. Hắn nhìn con hung thú một lát rồi nói:
“Hung thú này tên là Đương Khang, là điềm lành trời ban. Trong cổ tịch có ghi chép nó là hung thú nhất đẳng, thông minh sáng dạ và lực phòng ngự kinh người, rất thích hợp để làm toạ kỵ.”
Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Thất sư huynh, vì sao ta lại cảm thấy nó càng thích hợp để nướng ăn hơn?”
Tư Vô Nhai lườm hắn một cái rồi nói: “Đệ đúng là chẳng có tiền đồ gì cả. Nếu đây là toạ kỵ cấp truyền thuyết thì chúng ta phải biết trân trọng duyên phận này. Ta thấy con vật này có duyên với đệ, nói không chừng đệ có thể thuần hoá nó.”
“Thôi thôi thất sư huynh, ta vẫn cảm thấy nướng nó ăn sẽ ngon hơn!” Chư Hồng Cộng chảy nước miếng nhìn Đương Khang.
Đương Khang lại kêu ụt ịt mấy tiếng, chẳng khác gì đám heo nuôi trong nhà nông dân khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng nó là một loại hung thú điềm lành.
Tư Vô Nhai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Nó có thể tiến vào bình chướng Kim Đình Sơn dễ dàng như vậy đã chứng tỏ thực lực của nó. Nó có thể ngăn trở Trảm Mệnh đao chứng minh lực phòng ngự tương đương với Nguyên Thần cảnh trở lên. Nhìn thể trạng của nó, có lẽ chỉ mới là ấu thú. Đệ thật sự muốn nướng nó ăn?”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nhìn Đương Khang quỳ dưới đất. Nhìn thế nào cũng thấy giống heo mà, nhưng đúng là nó có thể ngăn trở Trảm Mệnh Đao, dã thú thông thường làm sao làm được.
“Thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Nếu đệ có thể thuần hoá nó thì sẽ có thêm một cánh tay đắc lực. Còn nhớ đám toạ kỵ của sư phụ không? Chẳng lẽ đệ không muốn có một con như vậy?” Tư Vô Nhai chậm rãi tẩy não lão bát.
“Có lý nha.” Chư Hồng Cộng gật gù, “Nghe huynh nói vậy, ta đột nhiên cảm thấy con heo này, à không, Đương Khang… tướng mạo rất không tệ, trông cũng thanh tú.”
Khụ khụ.
Tư Vô Nhai đưa nắm tay lên che miệng ho mấy tiếng, rất đĩnh đạc nói ra một câu cực kỳ trái lương tâm: “Đúng là như vậy.”
“Ta tin thất sư huynh!”
“Được rồi, đệ chơi với nó đi.” Tư Vô Nhai vỗ vỗ vai Chư Hồng Cộng rồi xoay người rời đi.
Chư Hồng Cộng bước lại gần Đương Khang.
Quả nhiên Đương Khang không hề tấn công Chư Hồng Cộng mà ngược lại còn quỳ sát xuống đất, tựa như Cùng Kỳ đối đãi với Minh Thế Nhân, khiến cho đám người phải lau mắt mà nhìn.
Phan Trọng cầm Trảm Mệnh Đao ngây ngốc nhìn Đương Khang. “Chẳng lẽ… đây chính là duyên phận?”
Không phải hung thú cực kỳ khó thuần phục sao? Vì sao hung thú trên Ma Thiên Các đều có vẻ dễ dãi như vậy?
Nói không chừng mình và Đương Khang cũng có chút duyên phận nha! Nghĩ vậy, Phan Trọng cất Trảm Mệnh Đao đi, cười ha hả đi về phía Đương Khang.
Nhưng Phan Trọng vừa đến gần, Đương Khang đột nhiên đứng phắt dậy nhe răng nanh há mồm đớp tới!
“Ui da !”
Phan Trọng lập tức co giò rút cẳng chạy, chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai đã trở về Nam Các.
Trận phù đã làm sẵn từ trước, sau khi thiêu đốt phù chỉ, Tư Vô Nhai cúi người hành lễ với Mạnh Trường Đông ở màn hình đối diện.
“Tham kiến Mạnh hộ pháp.”
Mạnh Trường Đông liên tục xua tay: “Thất tiên sinh xin đừng đa lễ. Ngài chờ một lát, ta đi tìm Các chủ ngay.”
Đoạn thời gian này thường xuyên liên lạc với Tư Vô Nhai, Mạnh Trường Đông cũng đã hiểu rõ về Ma Thiên Các, cũng quen với việc gọi Lục Châu là Các chủ.
“Làm phiền rồi.”
Không bao lâu sau, hình ảnh lại sáng lên, Tư Vô Nhai khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhìn hắn. “Có chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận