Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1315

Trên không trung.
Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Vi sư nhớ là không có dạy ngươi Vọng Khí Thuật.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Đồ nhi bịa chuyện để hù doạ Hắc Hoàng thôi.”
Lục Châu và Lục Thiên Sơn nhất thời trầm mặc.
Kết quả Hắc Hoàng vẫn bị lừa, đúng là không phục không được.
Lục Thiên Sơn tò mò nói: “Việc này có thể bịa chuyện, nhưng những thảo dược kia thì không thể nào là giả được.”
“Rất trùng hợp, ta đã từng xem qua cổ tịch về đan dược giúp thu liễm khí tức.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Thiên Sơn chắp tay nói với Lục Châu: “Mong Lục các chủ đừng trách, ta nói ngài là tổ tiên mình chỉ vì muốn Hắc Hoàng phải lấy ra Lam Thuỷ Tinh.”
“Lần sau không thể làm như vậy nữa.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lục Thiên Sơn âm thầm thở phào, thầm mặc niệm một tiếng, lão tổ tông phù hộ!
Trở về Lục phủ.
Lục phu nhân đang ngồi đợi trong phòng tiếp khách, thấy mọi người trở về, Lục phu nhân và lão quản gia tiến lên nghênh đón.
“Lão gia, ông không sao chứ?”
Bọn họ hiểu rất rõ tình cảnh của Lục gia, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Lục Thiên Sơn vào cung một chuyến không còn đường về.
Lục Thiên Sơn cười đáp: “Ta không sao, từ nay về sau Lục gia sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhưng mà… không thể chắc chắn về sau vương đình không đối phó với chúng ta.” Lục phu nhân lo lắng nói.
Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi nơi này còn là dưới chân thiên tử.
Tư Vô Nhai cười nói: “Các vị lo lắng dư thừa. Hắc Hoàng ở trước mặt gia sư đã hứa hẹn sẽ không làm khó Lục gia, vậy thì hắn nhất định sẽ không làm. Không chỉ như vậy, bọn hắn còn phải nghĩ cách bảo vệ các vị.”
Lục phu nhân và các nữ quyến nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Lục Thiên Sơn cười nói: “Hắn nói rất đúng, đừng lo lắng nữa, mau mau chuẩn bị tiệc rượu, ta muốn đích thân chiêu đãi Lục các chủ.”
Lục Châu không phải là người thích náo nhiệt, bèn nói: “Không cần.”
Lục Thiên Sơn hiểu ý, lệnh cho người chuẩn bị một căn biệt uyển yên tĩnh cho Lục Châu, không cho phép ai đi vào, ngay cả gia quyến Lục phủ cũng không được tới.
Chạng vạng tối, trong phòng riêng của Lục Thiên Sơn.
Lục phu nhân kéo tay Lục Thiên Sơn, dè dặt nói:
“Lão gia… người thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Hôm nay nghe lão Giang nói vậy, hẳn là người này đến từ đại tông môn phải không?”
Tâm tình Lục Thiên Sơn không tệ, gật đầu nói: “Đúng là đến từ đại tông môn.”
“Lão gia ông xem, Ngọc nhi nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa…” Lục phu nhân cười híp mắt nói.
Vừa nghe được lời này, Lục Thiên Sơn nhướng mày, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
“Ta cảnh cáo bà, lời nói này không được phép nhắc lại nữa.”
“Được rồi…” Lục phu nhân đành phải chấp nhận sự thật.
“Tu hành giả khi tu hành đến bậc cao thì không thể dùng vẻ bề ngoài để ước đoán tuổi tác được nữa. Lục các chủ nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng kỳ thực đã lớn hơn bà mấy ngàn năm tuổi rồi.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục phu nhân câm nín.
Trong biệt uyển Lục phủ.
Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Lam Thuỷ Tinh không còn khí tức Thái Hư đã không có giá trị, sư phụ vì sao phải thu thập thứ này?”
“Bọn hắn chỉ biết một mà không biết hai. Lam Thuỷ Tinh tổng cộng có chín phần chứ không phải sáu. Sau khi thu thập toàn bộ chín phần này sẽ thu được khí tức Thái Hư.”
Tư Vô Nhai thầm hô một tiếng thì ra là thế rồi lại nói tiếp:
“Nếu sư phụ cần khí tức Thái Hư, đồ nhi nguyện ý dâng lên cho người.” Hắn quỳ gối xuống, nghiêm túc nói.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ lắc đầu:
“Ngươi nghĩ gì, vi sư sao có thể không biết. Chuyện cho tới bây giờ, vi sư cũng không định giấu các ngươi. Khí tức Thái Hư trên người các ngươi vốn là do vi sư ban cho.”
Tư Vô Nhai giật mình ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Khi Tư Vô Nhai biết toàn bộ đệ tử Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư, hắn đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán, cũng đã mơ hồ nhận ra việc này có liên quan đến sư phụ. Nhưng sư phụ không nhắc tới lấy một lần, hắn đành lặng im không hỏi. Hôm nay sư phụ lại chính miệng thừa nhận, sao Tư Vô Nhai có thể không giật mình kinh hãi?
“Chẳng lẽ khí tức Thái Hư trên người bọn đồ nhi đều đến từ Lam Thuỷ Tinh?”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Lam Thuỷ Tinh vốn là đất trồng hạt giống Thái Hư, chỉ hấp thu được một chút khí tức Thái Hư mà thôi. Có còn nhớ khi các ngươi mới gia nhập Ma Thiên Các, vi sư đã cho các ngươi phục dụng viên đan dược kia không?”
Trong lòng Tư Vô Nhai rung động vô cùng, hốt hoảng nói: “Là hạt giống Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu đáp, “Trừ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra, thiên phú của các ngươi đều rất bình thường. Lão tam và lão bát gần như chẳng có thiên phú tu hành, vi sư không thể không tự mình đến bí ẩn chi địa, mang hạt giống Thái Hư về.”
Tư Vô Nhai đã nói không nên lời.
Hạt giống Thái Hư mà toàn bộ tu hành giả đều điên cuồng tìm kiếm, hoá ra lại là viên đan dược năm đó sư phụ bắt bọn hắn phục dụng.
“Về phần làm sao lấy được hạt giống, ngươi không cần hỏi nhiều. Trong Ma Thiên Các, ngươi là người thông minh nhất. Bí mật về hạt giống Thái Hư nhất định không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận