Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1432

Lại trôi qua hai ngày.
Lục Châu nhìn thấy khu vực đại Mệnh Cách đã được lấp đầy một nửa.
Hắn vừa định nhắm mắt tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
[Ting ! đệ tử Ngu Thượng Nhung ngưng tụ thập nhất diệp, thành công khai phá ra đạo tu hành mới, ban thưởng 10.000 điểm công đức.].
[Ngu Thượng Nhung đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?].
[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp cho sư phụ điểm thưởng nhiều hơn.].
“Hả?” Lục Châu kinh ngạc.
Trước đó khi Ngu Thượng Nhung khai thập nhất diệp không thấy thông báo gì… sao bây giờ lại xuất hiện?
“Xuất sư.”
[Ting ! đệ tử Ngu Thượng Nhung thành công xuất sư.].
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên. Khi sử dụng thẻ này sẽ được ban thưởng ngẫu nhiên một thẻ đạo cụ quý hiếm.].
[Sau khi Ngu Thượng Nhung xuất sư, có được tư cách khai sơn lập phái, truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức đồ tôn: ba người.].
[Dạy dỗ Ngu Thượng Nhung sẽ không thu hoạch được điểm công đức.].
Lục Châu vung tay, Thẻ Ngẫu Nhiên xuất hiện.
“Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được một tấm Thẻ Thái Huyền, thu hoạch được 100 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Tim Lục Châu đập rộn ràng. Hắn biết rõ uy lực của Thẻ Thái Huyền, lập tức cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, áp lực do bí ẩn chi địa mang tới cũng biến mất hơn phân nửa.
“Vì sao bây giờ lão nhị mới xuất sư?”
Lục Châu tràn ngập nghi ngờ, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư. Lam đồng nở rộ, hình ảnh xuất hiện.
“Lão bát, tu vi đệ tịnh tiến không ít, nhưng còn chưa nắm giữ được tinh tuý của quyền pháp Cửu Kiếp Lôi Cương. Chỉ dựa vào man lực rất dễ bị người khác vượt cấp khiêu chiến.” Ngu Thượng Nhung nói.
Ngu Thượng Nhung chính là điển hình của việc vượt cấp khiêu chiến. Tam diệp giết lục diệp, lục diệp giết thất diệp, thập nhất diệp giết Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách.
Chư Hồng Cộng thì ngược lại. Hắn chính là kiểu người dễ dàng bị người khác vượt cấp đánh. Thật là xấu hổ.
Chư Hồng Cộng che má phải đang sưng húp, sờ sờ đôi mắt gấu mèo, uỷ khuất nói: “Đệ đã biết… Nhị sư huynh, đệ nghỉ ngơi chút có được không?”
“Người biết hổ thẹn mới càng thêm dũng cảm. Đệ chẳng những không hổ thẹn mà còn thêm khiếp nhược là sao?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày nói.
Phịch!
“Đệ sai rồi!” Chư Hồng Cộng uỷ khuất vô cùng, vội quỳ xuống nói.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn sang Minh Thế Nhân. “Lão tứ, đệ thì sao?”
Minh Thế Nhân cũng mặt mũi bầm dập, sờ sờ gò má, ui da một tiếng rồi đáp:
“Đúng là rất đau, nhưng mà đây đều là vết thương nhỏ, thể hiện rõ ràng kiếm thuật của nhị sư huynh vô cùng tinh xảo, kỹ nghệ siêu quần, đặc biệt là một chiêu kim hoàn lợi nhận hợp nhất kia thật khiến người bội phục. Nhị sư huynh rốt cuộc đã ngộ ra một bộ kiếm đạo hoàn toàn thuộc về mình.”
Chư Hồng Cộng: “?”
Minh Thế Nhân lườm Chư Hồng Cộng một cái, “Đồ ngốc, nhìn ta làm gì?”
Chư Hồng Cộng uỷ khuất cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì, thì ra người ta đã sớm nghĩ ra câu chữ, không như mình… Nhìn chút cũng không cho, đúng là không có thiên lý.
Ngu Thượng Nhung mặc kệ bọn hắn nói cái gì, nhìn Minh Thế Nhân răn dạy:
“Lão tứ, kiếm thuật của ta vẫn còn rất sơ sài, còn cần Quy Nguyên Kiếm Quyết phối hợp mài giũa. Ta cần có đối thủ ngang tay để đề thăng kiếm đạo. Lời của đệ vừa rồi đã đả động lòng ta, đoạn thời gian tiếp theo, phiền đệ cùng ta luận bàn để đề thăng kiếm đạo.”
Minh Thế Nhân hỏi chấm?
Phốc !
Chư Hồng Cộng nhịn không được bật cười, lập tức dùng hai tay che miệng mình. Âm thanh đột ngột im bặt.
Hai đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào hắn tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò trên sống lưng.
“Một mình lão tứ không đủ. Sau này hai đệ cùng ta đối chiêu đi.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung xoay người rời khỏi Diễn Võ trường.
“Tứ sư huynh, đừng nhìn đệ như vậy mà… Đệ là người vô tội!” Chư Hồng Cộng rưng rưng nói.
“Không được, không thể tiếp tục như thế, phải đi tìm đại sư huynh thôi!”
Minh Thế Nhân đứng lên, hư ảnh nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.
Lục Châu thu hồi thần thông, lâm vào suy nghĩ.
Hệ thống phán định Ngu Thượng Nhung xuất sư là bởi vì hắn lĩnh ngộ được một loại kiếm đạo mới?
Ngu Thượng Nhung đã sớm đạt tới cảnh giới vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo, hắn có tao nghệ kiếm đạo rất cao, phù hợp với pháp thân không kim liên.
Như vậy… Chư Hồng Cộng làm sao mà xuất sư?
Con hàng này đến Cửu Kiếp Lôi Cương cũng không luyện xong, sống được đến bây giờ toàn nhờ ôm đùi đồng môn và sư phụ.
Khó nha!
Lục Châu lại nhìn 100 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Món đồ này rất hữu dụng vào thời điểm then chốt, lại không tăng giá, là điểm có lương tâm duy nhất của Hệ thống.
Lần này có Thẻ Thái Huyền, nhất định phải giữ cho lâu cho kỹ mới được, đừng có cầm chưa nóng tay đã phải móc ra.
Lục Châu nhìn về phía Mệnh Cung, lúc này việc hấp thu thọ mệnh đã tiến vào giai đoạn trung kỳ, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
trừ 100 ngày.
trừ 200 ngày.
Lại mười ngày trôi qua.
Bên bờ Hồ Tâm đảo.
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành trở về, nhìn quang cảnh băng phong quanh hồ, không khỏi cảm khái mấy tiếng.
“Lục Ngô quả nhiên đã đổi chỗ.” Diệp Thành nói.
“Nó không ngu, đương nhiên sẽ đổi chỗ. Nếu chúng ta nhờ Diệp gia đến chi viện thì không kịp nữa rồi. Từ vị trí phù văn thông đạo đến đây, dù là chân nhân cũng phải mất cả tháng.” Diệp Vô Thanh nói.
Trải qua một thời gian tịnh dưỡng, thương thế của hai người đã phục hồi gần hết.
“Chẳng trách Diệp ca lại muốn tìm liệp đội U Linh.”
“Liệp đội U Linh quanh năm du tẩu trên lưỡi đao, hẳn là có thể đuổi tới Hồ Tâm đảo trong vòng một tháng.”
“Nhưng mà như vậy chẳng phải chúng ta đang nhường thú hoàng cho bọn hắn sao?”
“Lục Ngô có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, bọn hắn nể mặt Diệp gia sẽ cho chúng ta một viên… Hơn nữa, đệ cho rằng mục tiêu của ta là Lục Ngô sao?”
Trong đầu Diệp Vô Thanh tái hiện lại cảnh tượng Đoan Mộc Sinh phóng lên tận trời, trên thân toả ra quang mang vừa xanh vừa tím.
“Cái gì?” Diệp Thành mộng bức hỏi.
“Đến lúc đó đệ sẽ biết.” Diệp Vô Thanh bay đến bên hồ, từ trong ngực lấy ra một tấm phù chỉ.
Phù chỉ hoá thành đom đóm, bay lên không trung.
“Đây là… Truy Ấn Phù?” Diệp Thành kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận