Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 509

Minh Thế Nhân lại lên tiếng: “Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo. Cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến sư phụ.”
Lục Châu tựa như không nghe thấy, dường như đã lâm vào trầm tư, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng hai mắt lại ánh lên.
Đợi một lát không thấy sư phụ phản ứng, Minh Thế Nhân lại nói lần nữa. “Sư phụ, cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến.”
“Không gặp.”
Lục Châu tìm kiếm trong não hải những ký ức liên quan đến Vu Chính Hải và chuyến đi tới Nhung Tây Nhung Bắc của Cơ Thiên Đạo. Xem ra dù là chuyện cửu diệp hay chuyện thọ mệnh thì đều có liên quan đến cửu đại đồ đệ.
Lúc mới xuyên không đến Lục Châu có rất nhiều việc không nhớ ra được, nào là chuyện giết đồ đệ, chuyện Thiên thư, chuyện đột phá cửu diệp… hắn còn tưởng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Nay hồi tưởng lại mới hiểu, làm gì có thứ gọi là trùng hợp, đây rõ ràng là do Cơ Thiên Đạo cố ý phong ấn mọi chuyện liên quan đến cửu diệp và thọ mệnh vào thuỷ tinh cầu.
Vấn đề là… tại sao lão phải làm như vậy?
Minh Thế Nhân thấy sư phụ lâm vào trầm tư, không dám tiếp tục quấy rầy bèn nháy nháy mắt với Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai.
“Đồ nhi cáo lui.”
Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đành phải chắp tay, đồng thanh nói: “Đồ nhi cáo lui.”
Khi ba người cung kính lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại, sư phụ vẫn còn trầm tư không dứt.
Ra khỏi Đông Các, Tiểu Diên Nhi nhảy từ trên mái hiên xuống, cười hì hì nói: “Chào ba vị sư huynh.”
“Chào tiểu sư muội.”
Minh Thế Nhân nhìn sang Tư Vô Nhai. “Lão thất, sau này đừng có chơi trò tiểu âm mưu ở trước mặt sư phụ nữa. Lần này ta có thể giúp đệ, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng giúp được.”
Tư Vô Nhai nói: “Huynh làm vậy là giúp ta sao?”
“Uổng cho đệ luôn tự xưng mình thông minh, sư phụ đã tấn thăng cửu diệp thì còn quan tâm đại sư huynh làm gì? Đúng là tự mình đa tình!” Minh Thế Nhân châm chọc nói.
“Ta !”.
“Được rồi, sư phụ dễ bị đệ lay động chứ ta thì không đâu. Đại Viêm hoàng thất năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, đệ thật sự cho rằng sư phụ không tức giận? Đại sư huynh muốn đánh hoàng thất, rất tốt, ít ra Ma Thiên Các cũng cảm thấy hả giận một phen. Ta tin là trong thời gian ngắn sư phụ sẽ không gây phiền phức cho đại sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy bèn khẽ gật đầu. Vừa rồi không khí trong phòng rất ngột ngạt nên hắn cũng không suy nghĩ thoáng ra được.
Nghe Minh Thế Nhân giải thích rất có đạo lý, Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
“Không cần khách khí.”
Vừa nói xong, giữa sườn núi chợt truyền đến hai tiếng kêu thảm.
“Ui da… Nhẹ tay chút đi! Ma Thiên Các không phải là nơi để bà giễu võ giương oai đâu… Bà già thối này! Bà sẽ phải hối hận!”
“A !”.
Tiếng hét thảm lần này còn khó nghe hơn lần trước.
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Làm sao xử lý đây, lại xông tới rồi.”
Tư Vô Nhai đáp: “Giao cho đệ đi.”
Nói xong hắn xoay người đi xuống sườn núi. Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng và Minh Thế Nhân theo sát phía sau.
Từ trên Ma Thiên Các nhìn xuống, đám người trông thấy một bà lão tay chống quải trượng đang chậm rãi bước lên các bậc thang giữa sườn núi, mà Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không ngừng lui ra sau, mặt mũi bầm dập, kêu la liên hồi.
Tư Vô Nhai nhíu mày, nhớ tới lời Minh Thế Nhân bèn hỏi: “Đây chính là cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư?”
“Chính là bà ta.” Minh Thế Nhân giơ hai tay ra nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ. “Bà lão này một đường đi thẳng tới đây, chẳng buồn hỏi thăm người xung quanh lấy một chút, nên đệ phải cẩn thận đó, có đánh chết bà ta cũng không tin cửu diệp đã xuất hiện.”
Tư Vô Nhai vốn đang định đem cửu diệp ra hù doạ Tả Ngọc Thư một phen. Giờ thì hay rồi, gặp ngay một bà già khó ở.
Tả Ngọc Thư quanh năm sống ẩn cư trong khe núi, gần như chẳng biết cách giao lưu với ai. Nay đột nhiên rời khỏi khe núi, đương nhiên bà ta chỉ cắm mặt đi tới, làm gì có chuyện nghe ngóng tình hình cửu diệp từ người khác.
Không bao lâu sau lại vang lên tiếng kêu thảm, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy đến trước mặt Tư Vô Nhai.
“Thất, thất tiên sinh! Mau, mau… ngăn bà ta lại!”
Tuy hiện tại trông Tư Vô Nhai có vẻ rất chật vật, quầng mắt đen sì, bộ dạng ốm yếu như người không được nghỉ ngơi tốt, nhưng khi đứng thẳng người lên, quanh thân Tư Vô Nhai lại toát ra thần thái và khí thế vốn có.
Cộp.
Cộp.
Bà lão Tả Ngọc Thư tấm lưng còng xuống, rốt cuộc cũng đi tới quảng trường đá xanh. Bà ta ngẩng đầu đảo mắt nhìn đám người một lượt, sau đó quay sang nói với Minh Thế Nhân: “Người thanh niên, lại gặp mặt.”
“Ách… Xin chào lão tiền bối.”
Minh Thế Nhân có hơi xấu hổ. Không phải người lớn tuổi thì nhãn lực và trí nhớ đều kém đi sao? Bà lão này thì ngược lại, trí nhớ sao mà tốt!
Tư Vô Nhai lên tiếng: “Thì ra là Tả tiền bối.”
“Ngươi là ai?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai thẳng thắn đáp.
Tả Ngọc Thư cười ha hả. “Lão thân đúng là đã đánh giá cao nhãn lực của hắn quá. Một tên ma bệnh, một nha đầu ngốc, một thằng nhóc mập… Còn có một tên thanh niên chạy loạn khắp nơi, hắn đúng là loại người gì cũng nhận làm đồ đệ.”
Chư Hồng Cộng và Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Ơ bọn ta có làm gì ai đâu, nằm không cũng trúng đạn là sao???
Tư Vô Nhai không thèm để ý. “Tả tiền bối muốn gặp gia sư?”
“Chẳng lẽ tên này chưa hề nói cho các ngươi biết mục đích lão thân đến đây?” Tả Ngọc Thư nhấc quải trượng lên chỉ về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiền bối, cái chết của Phong Thanh Hà ngài đã biết rõ nguyên nhân, cần gì phải làm thế này chứ?”
Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức minh bạch, cười nói: “Tả tiền bối muốn ra mặt vì Phong Thanh Hà?”
“Lão thân chỉ muốn nhận được một lời giải thích. Lão thân từng đồng ý với Phong Thanh Hà sẽ giết chết kẻ bước vào khe núi đó. Lão thân nể mặt mũi hắn nên mới tha cho tiểu tử này một mạng. Nhưng ít ra hắn cũng phải giải thích một lời với lão thân chứ, không phải sao?” Tả Ngọc Thư nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Để ta thay mặt sư phụ giải thích với ngài.”
“Ngươi?” Trên mặt bà lão hiện rõ vẻ xem thường. Bà ta có vẻ không ưa thích Tư Vô Nhai cho lắm.
Tư Vô Nhai lại chẳng hề để ý chút nào, chậm rãi giải thích:
“Phong Thanh Hà thân là chưởng môn Chấn Thương Học Phái lại cấu kết với lục đại môn phái, thậm chí còn ở sau lưng xui khiến thập đại trưởng lão Vân Tông cùng đến vây công Ma Thiên Các. Xin hỏi Tả tiền bối, lời giải thích này ngài có hài lòng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận