Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 412: Đó là một vị cao thủ Phật môn

Tại Ích Châu, trong phân đà U Minh Giáo.
Vu Chính Hải chỉ tay vào phía tây trên địa đồ, nói:
“Toàn bộ tình huống của Ích Châu đã nằm trong sự khống chế của U Minh Giáo. Nhân mã của Ngụy Trác Ngôn không chịu nổi một kích, trong vòng một tháng Ích Châu sẽ trở thành thiên hạ của U Minh Giáo ta.”
Tư Vô Nhai lên tiếng: “Ngụy Trác Ngôn phụng mệnh đến đây trấn áp, đáng tiếc hắn không phải thống soái thật sự của tam quân. Tuy vậy chúng ta cần phải cẩn thận Lý Cẩm Y…”
“Sư đệ nói có lý, Lý Cẩm Y liên tục xuất thủ hai lần… đúng là có chút thủ đoạn.” Vu Chính Hải gật đầu.
“Hiện tại điều ta lo lắng không phải là nhân mã của Ngụy Trác Ngôn, mà là…” Tư Vô Nhai chỉ tay vào vị trí Lâu Lan.
“Dị tộc?” Vu Chính Hải nhíu mày.
“Một khi Ích Châu loạn, nếu Lâu Lan thừa lúc nhà vắng mà vào thì chúng ta sẽ hai mặt thụ địch.” Tư Vô Nhai phân tích.
Vu Chính Hải gật gù. “Vậy phải phái người đề phòng việc này…”
Nghĩ tới cảnh hai mặt đều thụ địch, Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Ma Thiên Các có tin tức gì không?”
Tư Vô Nhai đáp: “Sau khi bình chướng biến mất, đám danh môn chính đạo vẫn luôn quan sát để chuẩn bị cho kế hoạch đồ ma…”
Vu Chính Hải mỉm cười nói: “Kế hoạch đồ ma? Muốn giết sư phụ lão nhân gia người?”
Tư Vô Nhai gật đầu. “Có điều, hình như nhị sư huynh đã làm lành với sư phụ.”
Vu Chính Hải nghe vậy liền cau mày, chậm rãi ngồi xuống.
Có Ngu Thượng Nhung quay về Ma Thiên Các, đám danh môn chính đạo làm sao còn dám hành động thiếu suy nghĩ?
Chát!
Vu Chính Hải đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn khiến nó vỡ nát. Hắn hừ một tiếng:
“Ta vốn không vừa mắt với cách làm việc của nhị sư đệ! Bây giờ đệ tin ta chưa?”
Ách…
Tư Vô Nhai giật mình, có liên quan gì tới ta đâu chứ?
“Nhị sư huynh viết một danh sách tử vong gồm tên của những kẻ từng vây công Kim Đình Sơn lúc trước. Phàm là người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải khinh thường. “Với cái tính tình này của đệ ấy sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi. Cho rằng vào bát diệp rồi thì trên đời này không ai làm gì được mình hay sao?”
Nếu không phải vì đám danh môn chính đạo có trận pháp, bình chướng và đan dược thì U Minh Giáo đã thuận thế đánh hạ toàn bộ các môn phái khác để tạo thành một thể thống nhất.
Chẳng hạn như Thập Tuyệt Trận của Thần Đô, Vu Chính Hải đã nghiên cứu nhiều năm vẫn không tìm được phương pháp giải quyết thích hợp.
“Đại sư huynh, chúng ta vẫn nên xem trọng tình hình trước mắt thì hơn. Ta đề nghị, sau khi lấy được Ích Châu thì thuận đường tiến về phía Bắc, lấy luôn Lương Châu.” Tư Vô Nhai nói.
Vừa nghe vậy, Vu Chính Hải vui mừng mỉm cười nói: “Tốt lắm!”
Hắn giơ tay vỗ vai Tư Vô Nhai. “Có sư đệ ở đây, lo gì không giành được thiên hạ.”
Bên trong Kiếm Khư lăng mộ tràn ngập hắc ám, chỉ có một lỗ hổng tròn trên đỉnh rọi xuống một chút ánh sáng yếu ớt.
Hai bóng đen đứng bên ngoài Thất Tuyệt Kiếm Trận nhìn về phía đám phi kiếm đang không ngừng phi hành.
“Ngươi xác định… có thể giúp ta đạt tới lực lượng cửu diệp?” Một bóng đen lên tiếng.
Kẻ còn lại đáp bằng giọng khàn khàn:
“Ha ha… ngươi cho rằng cửu diệp là cơm trắng, ai cũng có thể ăn hay sao? Cửu diệp thì không có cửa đâu, nhưng mà… có thể vượt qua bát diệp.”
“Ba Mã, nếu ngươi làm không được thì đừng hứa hẹn! Ngươi đã đáp ứng ta rồi!”
“Trương Viễn Sơn, ngươi nằm trong danh sách của Ngu Thượng Nhung, không còn lựa chọn nào khác đâu! Nếu không đồng ý thì ngươi có thể cút đi ngay bây giờ!” Giọng Ba Mã trầm thấp và hữu lực.
Đứng bên cạnh hắn chính là chưởng môn Chính Nhất Đạo, Trương Viễn Sơn.
Sau khi Chính Nhất Đạo bị diệt, Trương Viễn Sơn không còn chỗ trốn, lại bị không ít người ghét nên bây giờ chẳng khác nào chuột chạy qua đường, lẩn trốn khắp nơi.
Danh sách tử vong của Ngu Thượng Nhung khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên…
Nhìn từng đại lão trong tu hành giới không ngừng bị Kiếm ma Ngu Thượng Nhung xuất quỷ nhập thần chém giết, hắn cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
“Được.” Hai mắt Trương Viễn Sơn trừng lớn, không cam lòng nhả ra một chữ.
Ba Mã tự tin nói: “Ta đã bỏ ra cả đời mới nghiên cứu thành công việc lợi dụng vu thuật để thu nạp năng lượng sinh mệnh! Ta đứng cùng một thuyền với ngươi, hãy tin tưởng ta!”
“Vậy ngươi bảo ta tới nơi này làm gì?” Trương Viễn Sơn không thể nào hiểu nổi.
Ba Mã không đáp. Hắn chậm rãi nâng tay lên, từng đạo năng lượng màu tím không ngừng thu nạp năng lượng trong Thất Tuyệt Kiếm Trận.
Đám phi kiếm trên bầu trời hình như không hề cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
“Nơi này là điểm giao nhau chí dương chí cương, tất có cường giả tu hành, đáng tiếc là ta không tìm ra hắn. Nhưng mà…”
Ba Mã chỉ tay về phía cỗ thi thể trong Thất Tuyệt Kiếm Trận. “Thứ này cũng không tệ.”
“Thi thể?” Trương Viễn Sơn nghi hoặc hỏi.
Ngay lúc hắn đang chưa kịp hiểu thì đột nhiên...
Răng rắc, răng rắc… cỗ thi thể kia bắt đầu chuyển động.
“Thuật điều khiển khôi lỗi!” Trương Viễn Sơn cả kinh!
“Đó là một vị cao thủ Phật môn…” Ba Mã thản nhiên nói.
“Ngươi định làm gì?” Trương Viễn Sơn hỏi.
“Ta sẽ lợi dụng toàn bộ năng lượng sinh cơ để gia tăng lực lượng cho ngươi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có từ hai đến ba lần xuất thủ.”
Trong mắt Trương Viễn Sơn loé lên vẻ không cam lòng, sau đó gật đầu.
Hai tay Ba Mã đánh ra luồng khí màu tím, hắn ngửa đầu nói:
“Cầu nguyện.”
Thanh âm vang vọng trong Kiếm Khư lăng mộ. Kiếm trận trên không bắt đầu rung động.
“Tán dương.”
Ba Mã bắt đầu tụng niệm những âm phù kỳ quái. Khi âm phù hội tụ vào một chỗ, lỗ hổng trên đỉnh lăng mộ đột nhiên sáng ngời.
Xung quanh Thất Tuyệt Kiếm Trận xuất hiện một vòng tròn vu thuật. Năng lượng bắt đầu hội tụ.
Trương Viễn Sơn hưng phấn nhìn cảnh tượng này, trong đầu không khỏi nghĩ tới thời điểm bản thân nắm giữ lực lượng vượt qua cả bát diệp…
Bên ngoài Kiếm Khư, luồng khí màu tím lan tràn trên mặt đất, không ngừng mở rộng ra.
Nó đi đến đâu, cây cỏ hoa lá lập tức khô héo đến đó.
Trong khi đó ở những địa phương khác cũng xuất hiện luồng khí màu tím này, không ngừng thu nạp năng lượng.
Từng mảnh cây cối nhanh chóng héo rũ…
Bên bờ hồ cách Kim Đình Sơn mấy chục dặm, trên thảm cỏ có một bộ y phục trắng và một chiếc áo choàng trắng được gấp gọn gàng.
Mà trong rừng cây gần đó đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu tím đang chậm rãi lan tràn, nhanh chóng thu nạp sinh cơ và năng lượng của cây cỏ xung quanh.
Cây khô cằn, hoa héo rũ.
Đám phi cầm bay loạn tứ tán.
Một số phi cầm không cam lòng bay vào bên trong vòng tròn màu tím, lập tức bị vòng tròn kia giam giữ không bay lên được.
Chỉ trong giây lát, nó đã biến thành một đống xương trắng.
Ùng ục.
Ùng ục.
Vòng tròn màu tím bốc ra bong bóng chẳng khác nào một hồ dung nham đang sôi sục.
Đúng lúc này...
Soạt!
Một đạo thuỷ lãng bắn thẳng lên bầu trời, cương khí vờn quanh, nước đọng xung quanh bị sấy khô chỉ trong giây lát, để lộ ra một nữ nhân tóc dài như thác, da thịt trắng như tuyết.
Khi nàng mở mắt ra, đống quần áo bên bờ hồ bay về phía nàng.
Dáng người nàng uyển chuyển bước đi. Thuỷ lãng rơi xuống mặt hồ để lộ ra gương mặt nàng.
Xinh đẹp tựa thiên tiên không nhiễm chút khói lửa trần gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận