Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 233: Không cho ngươi cơ hội trang bức

Tuy rằng Lãnh La luôn tự cao tự đại nhưng lúc này tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục.
Làm gì có dũng khí một mình xuống dưới tiến vào trận pháp Sấu Tây Hồ?
Phan Ly Thiên thì càng không có hy vọng.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang tò mò không biết Lục Châu sẽ sử dụng thủ đoạn gì thì…
Ngao!
Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong rừng rậm bên bờ hồ truyền tới cùng âm thanh phi nước đại.
Mọi người đều bị tiếng gầm đặc thù này thu hút sự chú ý.
“Bệ Ngạn!”
Đây là một trong những toạ kỵ của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ dõi mắt nhìn về phía Bệ Ngạn đang đạp không lao tới.
Ngược lại Lãnh La và Phan Ly Thiên lại vô cùng kinh ngạc.
Hai người đều là lão quái vật sống mấy trăm năm, cùng là đại nhân vật có thân phận và địa vị, là những tu hành giả cường đại.
Trong những năm tháng tu luyện dài dằng dặc, hai người đều đã bỏ ra không ít công sức để tìm kiếm toạ kỵ.
Chỉ cần tìm được toạ kỵ cấp sử thi thôi là bọn họ đã vui mừng khôn xiết rồi.
Đáng tiếc…
Toạ kỵ là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Có rất nhiều hung thú trong Mê Vụ Sâm Lâm không thích hợp dùng làm thú cưỡi. Cho dù có bắt về thuần phục thì cũng chỉ có thể dùng để chở hàng.
Càng không cần phải nói tới loại toạ kỵ trân quý trong truyền thuyết như Bệ Ngạn.
Lục Châu trầm giọng hạ lệnh.
“Tìm ra hắn.”
Ngao !
Bệ Ngạn nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, phát ra âm thanh hưởng ứng rồi toàn thân xoay chuyển, chân đạp trên mây vọt vào biệt uyển Sấu Tây Hồ như thiểm điện.
Ầm ầm ầm!
Trong tích tắc khi Bệ Ngạn lao vào biệt uyển, đã có ba gian phòng bị nó đụng vỡ.
Tạp vật bay loạn xạ, vách tường ầm ầm sụp đổ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên tấm tắc lấy làm lạ.
“Xin hỏi Các chủ làm sao có được toạ kỵ này?” Lãnh La khiêm tốn thỉnh giáo.
Lãnh La nhìn Lãnh La, dư quang cũng liếc thấy Phan Ly Thiên đang ngẩng đầu hóng chuyện. Hai người này rất hiếu kỳ về Bệ Ngạn.
Dù sao bọn hắn cũng là những người hiểu rất rõ độ trân quý của toạ kỵ cấp truyền thuyết, đồng thời cũng hiểu rõ thứ này nếu không có vận khí thì không thể nào đạt được.
Lục Châu không nhanh không chậm đáp:
“Bản toạ từng đến Mê Vụ Sâm Lâm, ở đó ba trăm ngày, một đường chém giết mấy vạn mãnh thú, cuối cùng may mắn gặp được Bệ Ngạn. Lại tốn thêm mấy tháng mới có thể thuần phục nó.”
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kính sợ và hâm mộ nhìn về phía Lục Châu.
Cái gì mới gọi là cường giả?
Chính là đây.
Lãnh La rất bội phục, khẽ chắp tay.
Loại bội phục này là hết sức thật lòng.
Sự đáng sợ của Bệ Ngạn đã hiện rõ ràng trước mắt.
Nó đơn thuần chỉ dựa vào cường độ thân thể đã có thể làm vỡ vụn kiến trúc trong biệt uyển.
Lục Châu đã tính toán tốt, Bệ Ngạn không giống như Bạch Trạch có năng lực đặc thù, mà bản chất của nó vô cùng hung mãnh, có giá trị vũ lực rất cao. Nếu Bệ Ngạn bộc phát toàn lực thì tu hành giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không phải là đối thủ của nó. Lực phòng ngự của Bệ Ngạn cũng rất cường đại, tông vỡ kiến trúc trong biệt uyển mà nó chẳng hề đau đớn chút nào.
Đương nhiên…
Lục Châu cũng chưa có cơ hội kiểm tra xem rốt cuộc Bệ Ngạn mạnh đến cỡ nào. Hắn chỉ căn cứ vào sức chiến đấu của nó để tính toán ra. Lỡ như xui xẻo gặp phải đối thủ mạnh, tổn hao mất một con toạ kỵ thì chẳng phải là xui xẻo hay sao?
Có lẽ đợi đến khi thực lực của hắn đủ mạnh mẽ, hắn sẽ cùng Bệ Ngạn chơi đùa một chút để thăm dò xem sức chiến đấu chân chính của nó đến đâu.
Ầm ầm ầm!
Sau khi đụng nát một đống công trình kiến trúc trong biệt uyển, Bệ Ngạn đột nhiên dừng lại.
Nó đứng giữa biệt uyển như thể đang tìm kiếm con mồi.
“Nó đang đánh hơi!”
Cái mũi của Bệ Ngạn khẽ rung rung.
Một lát sau, nó đi về phía công trình kiến trúc ở phía Tây biệt uyển.
Quả nhiên…
Dường như đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Bệ Ngạn, mấy tên tu hành giả vọt lên đâm kiếm về phía Bệ Ngạn.
Ngao !
Trên thân Bệ Ngạn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu xanh thẫm.
Xẹt!
Ầm ầm ầm!
Mấy đạo kiếm quang đâm vào người Bệ Ngạn nhưng chẳng thể tiến vào lấy một phân một tấc.
“Phòng ngự thật mạnh.”
“Toạ kỵ trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên vô cùng thán phục.
Lục Châu cũng không ngờ Bệ Ngạn lại có lực phòng ngự mạnh đến thế.
Trong số các đệ tử Tịnh Minh Đạo lao ra có ba bốn tên tu hành giả Thần Đình cảnh.
Thậm chí người nào người nấy đều đã gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Tấn cung hung mãnh như vậy đều chỉ như gãi ngứa cho Bệ Ngạn.
Toàn thân nó vẫn vững vàng chẳng hề suy suyển mảy may.
Đệ tử Tịnh Minh Đạo thấy vậy đều hốt hoảng quay đầu bỏ chạy!
Bọn hắn vừa bắt đầu tháo chạy thì Bệ Ngạn trở nên hưng phấn, nó vung móng vuốt quào một cái, đánh bay một tên tu hành giả ngay tại chỗ!
Tên tu hành giả không kịp né tránh, cả người và pháp thân đều bị cào cho máu thịt be bét!
Ầm!
Ầm!
Mấy tên tu hành giả ở gần đều bị lợi trảo đập thành bánh thịt.
Sức chiến đấu hung tàn của Bệ Ngạn khiến mọi người than thở không thôi.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét to hùng hồn càn quét mà tới.
Rõ ràng chủ nhân của giọng nói này chính là Môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo vừa mới truyền âm với Lục Châu.
Hắn vẫn còn trốn tránh, không dám xuất hiện.
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng!”
Đoan Mộc Sinh nổi giận mắng: “Lão thất phu, khi các ngươi vây công Kim Đình Sơn sao không nghĩ là mình khinh người quá đáng? Chỉ có các ngươi được ức hiếp người khác, lại không cho phép người khác đáp lại hay sao? Cái thứ cẩu vật còn đòi làm Môn chủ Tịnh Minh Đạo!”
Cái trò này Mạc Khí chơi vô cùng thông thạo. Chỉ cho mình phóng hoả, không cho người khác đốt đèn.
Giọng nói Mạc Khí lại truyền ra: “Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành!”
Mạc Khí vừa nói xong câu đó Lãnh La đã chỉ tay vào một chỗ rồi nói: “Ở đằng kia.”
Lãnh La có vẻ rất tự tin.
Lục Châu liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Đại trận mở ra rồi.”
Hắn khẽ vung tay, Bệ Ngạn nhận được mệnh lệnh bèn thay đổi phương hướng, đạp không mà đi, rời khỏi Sấu Tây Hồ.
Lục Châu vốn định sử dụng Bạch Trạch, năng lực của Bệ Ngạn có thể cắt giảm năng lượng vu thuật chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng hắn nghĩ lại, tạm thời vẫn chưa cần thiết.
Giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu.
Trong Sấu Tây Hồ bắt đầu bốc lên bong bóng.
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy mặt hồ.
Ầm!
Một thân ảnh phá tung nóc phòng bay lên thiên không.
Nước trong hồ nhanh chóng hội tụ về chỗ người đó!
“Không ngờ Mạc Khí lại nắm giữ công pháp tà môn như vậy.” Lãnh La nói.
Phan Ly Thiên vốn là người trong Tịnh Minh Đạo. Thấy cảnh này hắn tức giận nói: “Thật khiến lão hủ quá thất vọng! Mạc Khí, ngươi cuối cùng vẫn đi theo con đường tà đạo!”
“Đường tà đạo?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Đây là Thôn Phệ Chi Pháp, dùng để hấp thụ tinh huyết và nguyên khí của người khác để bồi dưỡng cho bản thân mình, vô cùng tà ác!”
Trên bầu trời, hai tay Mạc Khí dang rộng.
Tạp vật bay loạn khắp nơi, từng đạo nguyên khí cường đại hội tụ lại bên dưới trông như một vòi rồng.
Toàn bộ bị hút vào bên trong đan điền khí hải của Mạc Khí.
Diện mục Mạc Khí lúc này đã trở nên dữ tợn!
Lãnh La khẽ chắp tay nói: “Lui đi.”
“Lui sao?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Tránh né mũi nhọn là hành vi sáng suốt.” Lãnh La có vẻ cực kỳ tỉnh táo.
“Lão hủ tán thành.” Phan Ly Thiên nói. “Công pháp này một khi đã thi triển thì không chết không thôi. Mạc Khí đã nhập ma, sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, biện pháp tốt nhất chính là tránh né mũi nhọn.”
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Lục Châu.
Chờ đợi quyết định của hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Mạc Khí không chớp mắt.
Đại trận vu thuật nhanh chóng hình thành. Dưới lực hút cực lớn, tạp vật trong biệt uyển Sấu Tây Hồ đều lơ lửng giữa không trung và xoay tròn xung quanh Mạc Khí.
Mạc Khí lăng không đứng trên mặt hồ, ở ngay tâm điểm vòi rồng!
Lục Châu nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
“Có nhìn thấy Phan Trọng không?”
“Không ạ.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Phan Ly Thiên bước ra ngoài rìa phi liễn không ngừng tìm kiếm, sau đó thở dài lắc đầu.
Thanh âm Mạc Khí lại vang lên: “Đã đến… thì một tên cũng đừng hòng đi.”
Lãnh La lại chắp tay lần nữa: “Hãy nghe lời khuyên của ta, tránh né mũi nhọn!”
Lục Châu lắc đầu.
Chiến trận rất lớn, khí thế cũng đầy đủ.
Thật xin lỗi, lần này không thể để cho ngươi có cơ hội trang bức.
Để tiết kiệm thời gian, trực tiếp xử lý ngươi!
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, trong lòng bàn tay xuất hiện âm thanh vỡ vụn của thẻ đạo cụ.
Một chưởng đánh ra.
Chưởng ấn cực lớn mang theo kim quang lóng lánh lao về phía trước.
Đại Vô Uý Ấn vừa xuất hiện, chúng sinh an tâm, không còn sợ hãi!
Tất cả nguyên khí tụ tập đều bị một chưởng này nhẹ nhàng phá nát!
Đại Vô Uý Ấn khí thế bừng bừng đập tan nguyên khí đang ngưng tụ, không ngừng hấp thu lực lượng trên thân Mạc Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận