Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 608

Lưu Chấp bị doạ đến toàn thân run lên, vội vàng dập đầu: “Hoàng gia gia bớt giận! Hoàng gia gia bớt giận!”
“Cô đã nói bao nhiêu lần, người trong hoàng thất bất kể là ai đều không được xung kích lên cửu diệp. Lưu Thương đúng là cả gan làm loạn, bảo hắn đến gặp Cô!” Lưu Qua tức giận, mặt mày xanh mét.
Lưu Chấp hoàn toàn không ngờ Hoàng gia gia lại tức giận như vậy, trong lòng càng thêm vô lực.
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục làm tới.
“Hoàng gia gia, ngài ở trong mật thất quá lâu nên không hiểu rõ tin tức bên ngoài. Tu hành giới hiện nay đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cửu diệp đã xuất hiện!” Lưu Chấp nói.
Lưu Qua nhíu mày nhìn Lưu Chấp, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. “Đứng lên rồi nói.”
“Vâng.”
Lưu Chấp cung kính đứng dậy, ngoan ngoãn đến bên cạnh Lưu Qua.
“Ngươi có nhìn thấy tận mắt không?” Lưu Qua hỏi.
“Chưa hề thấy tận mắt… nhưng tin tức này tuyệt đối là thật. Thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các bị Cơ lão ma dùng phong thái cửu diệp quét sạch. Hiện nay trong tu hành giới không có ai là không biết.” Lưu Chấp thấp giọng kể lại.
“Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo?” Trong đôi mắt Lưu Qua hiện lên vẻ kinh ngạc thâm thuý.
“Đúng vậy.”
Lưu Qua không tỏ ra quá bất ngờ, ngược lại còn khẽ thở dài một tiếng. “Sao lại là hắn?”
Trong sự nghi hoặc này còn mang theo một tia tiếc nuối.
“Hoàng gia gia, ngài nhận biết hắn?”
“Đâu chỉ là biết, Cô và hắn còn là bạn cũ.” Lưu Qua nói. “Đáng tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Trong lòng hắn chỉ có tu hành, trong lòng Cô lại là thiên hạ, từ đó mỗi người đi mỗi ngả. Không ngờ sau nhiều năm như vậy hắn lại thành cửu diệp.”
Lưu Chấp khóc lóc kể lể: “Cơ lão ma không chỉ thành cửu diệp, tu hành giới hiện nay cũng đã thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi?”
“Xin nghe tôn nhi kể lại đầu đuôi sự tình.”
Sau đó Lưu Chấp kể lại chuyện Cơ lão ma đánh giết thất đại môn phái, rồi chuyện lý luận trảm kim liên lan truyền khiến người người đều học theo trảm kim liên trùng tu… từng chuyện từng chuyện đều nói rất tường tận.
Lưu Qua nghe vậy, hai mắt mở lớn, trong mắt bốc đầy lửa giận.
Càng về sau hắn càng không nhịn được nữa, phất tay áo mắng: “Quá làm càn! Cái lý luận trảm kim liên đó rốt cuộc là do ai nêu ra?”
Lưu Chấp nhẹ giọng nói:
“Lý luận trảm kim liên bắt đầu từ một số dịch trạm, sau đó càng truyền càng tà dị, cho đến khi có người thành công sống sót sau khi trảm kim liên thì thế nhân mới bắt chước làm theo. Phụ hoàng, phụ hoàng… đã trảm kim liên trùng tu.”
Những lời sau cùng của Lưu Chấp càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe rõ ràng.
Cơn giận trong lòng Lưu Qua càng lúc càng lớn. Nhưng nghĩ lại, hắn đã không còn là vị hoàng đế hô mưa gọi gió khi xưa nữa. Năm tháng chẳng buông tha ai, bộ xương già của hắn sao còn có thể chấn nhiếp người khác?
Những quy củ, ý chỉ trước đây hắn lập ra đều thoảng qua như mây khói. Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua chỉ còn biết thở dài.
“Tu hành giới có dị biến chưa?”
“Dị biến?” Thái tử Lưu Chấp nghi hoặc.
“Ngươi có biết vì sao Cô lại lập ra ý chỉ không được phép xung kích cửu diệp không?” Vĩnh Thọ hoàng đế thầm thấp nói.
Lưu Chấp lắc đầu.
Lưu Qua nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lưu Chấp, khẽ lắc đầu nói: “Thôi, ngươi chỉ cần nói cho Cô biết có dị biến gì không là được.”
Lý luận trảm liên, cửu diệp xuất hiện, hoàng thất tồn vong… mấy chuyện này không được xem là dị biến sao?
Lưu Chấp lại lần nữa lắc đầu.
Lưu Qua trầm giọng nói: “Nhớ ngày đó Cô được cao thủ thần bí chỉ điểm, may mắn tấn thăng bát diệp, lập ra một thời thái bình thịnh thế. Nhưng thật không ngờ… rốt cuộc cũng có người bước thêm một bước.”
Lưu Chấp nghe mà chẳng hiểu ra làm sao. “Hoàng gia gia, tôn nhi không hiểu ý của ngài. Vị cao nhân thần bí kia thật sự đáng tin?”
Lưu Qua liếc hắn một cái, âm trầm nói: “Làm càn.”
“Tôn nhi biết sai, tôn nhi chỉ là không hiểu… Người đó nói cửu diệp sẽ mang đến tai nạn, nhưng Cơ lão ma đã là cửu diệp từ lâu mà nào có thấy tai nạn gì đâu chứ?”
Thiên đạo có luân hồi. Nếu đã cấm cửu diệp thì tất phải có nguyên nhân. Con người muốn bước qua lằn ranh thì phải trả giá đủ lớn.
Lưu Qua đưa mắt nhìn tôn nhi rồi nói: “Cửu diệp thật hay giả, Cô sẽ tự mình phán đoán.”
Lưu Chấp nghe vậy liền mừng rỡ hỏi: “Hoàng gia gia, ngài quyết định xuất đầu lộ diện?”
Lưu Qua chậm chạp đứng dậy, động tác có vẻ rất cứng ngắc, tấm lưng còng xuống trông chẳng khác gì một lão nhân bình thường. “Hiện tại bát đại thống lĩnh có những ai?”
Lưu Chấp một năm một mười nói:
“Thống lĩnh thủ cửa bắc thành Tuyên Tĩnh Vân.”
“Thống lĩnh thủ cửa nam thành Vương Việt.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông thành Hàn Ngọc Nguyên… nhưng Hàn thống lĩnh đã hy sinh trong trận chiến ở Thuận Thiên Uyển, hiện tại do cao thủ Đạo môn Quý Thanh Thanh thay thế.”
“Thống lĩnh thủ cửa tây thành Hạng Liệt… trong trận chiến ở Lương Châu Thành lão nhân gia đã bất hạnh chiến tử, vị trí này tạm thời để trống.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông bắc thành Cổ Nhất Nhiên.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông nam thành Ma Lộ Bình.”
“Thống lĩnh thủ cửa tây nam thành Văn Thư… nhưng Văn thống lĩnh đã bất hạnh chiến tử khi đi chi viện Kinh Châu.
“Thống lĩnh thủ cửa tây bắc thành Tô Thánh.”
Nghe thấy những cái tên này, Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua nói: “Hàn Ngọc Nguyên trời sinh thích tỏ ra mình thông minh, có kết quả này cũng không có gì lạ. Nhưng Văn Thư và Hạng Liệt đều là loại người ổn trọng thâm trầm, vì sao lại chết?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các Tư Vô Nhai rất giỏi tính kế, là một tên âm hiểm xảo trá hèn hạ đến cực điểm. Trước đây hắn nhập cung làm được tới chức thái phó. Vĩnh Ninh hết lần này tới lần khác bao che cho hắn. Trong nhiều năm làm thái phó, hắn thành lập Ám Võng, tình báo trải rộng khắp thiên hạ. Ngay cả bên người tôn nhi chắc hẳn cũng có người của hắn. Hạng thống lĩnh và Văn thống lĩnh chính là bị chết bởi âm mưu của kẻ này.”
Lưu Qua lắc đầu nói: “Xem ra Cô đã xem thường Cơ Thiên Đạo. Nhiều năm không gặp, hắn đã dạy dỗ được không ít đồ đệ có bản lĩnh.”
Nói tới đây, Lưu Qua bước lên mấy bước. “Bảo Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đi cùng Cô một chuyến.”
Lưu Chấp nghe vậy vội khom người đáp: “Tôn nhi đi làm ngay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận