Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1509

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vốn còn do dự, nhưng thấy các sư huynh tích cực như vậy, các nàng cũng đi theo. Sư phụ và sư huynh đều đi cùng, các nàng không sợ.
Nhan Chân Lạc cười nói: “Đi thôi lão Lục.”
“Việc này…”
“Ta suýt quên, ngươi chỉ có năm Mệnh Cách, lại còn bị trọng thương. Vậy ngươi quay lại chỗ Lục Ngô đi, Lục Ngô có thể so với chân nhân, rất an toàn.” Nhan Chân Lạc nói.
Lục Ly vốn còn đang do dự, nghe Nhan Chân Lạc khích tướng lập tức đáp: “Ta lẽ ra đã là người chết, hiện tại sống thêm một ngày đã là kiếm lời.”
Lục Ly cũng bước theo.
Nhan Chân Lạc không nói nhiều, ôm bả vai hắn cùng tiến tới.
“Đâu phải là sinh ly tử biệt đâu, đừng có trầm trọng như vậy chứ.” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu vuốt râu nhìn Lục Ly: “Gọi Mệnh Cung ra.”
Lục Ly khẽ gật đầu, gọi ra Mệnh Cung.
Năm khu vực Mệnh Cách như ẩn như hiện còn trong trạng thái đang khôi phục, nhưng Mệnh Cung quá nhỏ, chỉ có thể chứa đủ năm Mệnh Cách này, không còn một chỗ dư thừa nào. Nói cách khác, hạn mức thiên phú của hắn chỉ đến đây thôi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Khí tức Thái Hư có thể giúp ngươi gia tăng hạn mức cao nhất, đừng quá lo lắng.”
Lục Ly gật đầu, trong lòng cũng không nuôi hy vọng quá lớn. Bao nhiêu người đã vì kế hoạch Thái Hư mà vẫn lạc, hắn làm sao dám yêu cầu xa vời. Nhưng lão tổ tông đã lên tiếng thì hắn cũng có một tia hy vọng.
Minh Thế Nhân bỗng tò mò hỏi:
“Hiện tại xem ra bí ẩn chi địa quá mức hung hiểm, khu vực hạch tâm hẳn là nguy hiểm chập trùng. Năm đó người lãnh đạo kế hoạch Thái Hư là Lam Hi Hoà chỉ có mười ba Mệnh Cách, bọn hắn làm sao ứng phó được nhỉ?”
“Kế hoạch Thái Hư?” Khổng Văn mờ mịt hỏi.
“Thanh liên giới không có sao?”
Khổng Văn lắc đầu.
Xem ra kế hoạch Thái Hư chỉ giới hạn trong hắc liên bạch liên. Cơ Thiên Đạo một mình đi vào bí ẩn chi địa chứ không kết đoàn đội.
Lục Châu nói: “Có lẽ khu vực hạch tâm mà bọn hắn tới cũng chỉ là ngoại vi.”
Đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục tiến về phía trước, xung quanh là một mảnh phế tích.
“Nơi này đúng là đã từng có nhân loại cư trú.” Nhan Chân Lạc nói.
“Có thể bảo tồn lâu như vậy mà chưa hoá thành tro bụi, đám phế tích này cũng không đơn giản.”
Đi tới một khu vực trống, Khổng Văn lấy ra ấn phù truy tung, không bao lâu sau đã có kết quả.
“Bên trái.”
Tiếp tục tiến lên mười dặm, phía trước xuất hiện Quán Hung nằm đầy đất. Khổng Văn cấp tốc tiến lên kiểm tra rồi nói: “Các chủ, chết hết rồi.”
Thi thể đám Quán Hung đều đã nứt toác, trên thân có trăm ngàn lỗ thủng.
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay lượn một vòng rồi nói: “Khắp nơi đều có thi thể Quán Hung, khoảng hơn năm trăm bộ thi thể.”
Đám người hít sâu một hơi, đồng loạt nhìn về phía Lục Châu. Trong lòng mọi người sinh ra một cỗ lo lắng không tên.
Lục Châu vừa định sử dụng thần thông, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, lập tức bay vào không trung.
Đoàn người lập tức theo sau, rốt cuộc nhìn thấy một nhóm người hơn mười Quán Hung và mấy chục tu hành giả nhân loại đang hoảng sợ chạy tới, trên thân dính đầy máu tươi.
Biểu tình trên mặt bọn hắn rất giống nhau, chỉ có sợ hãi.
“A !”
Một tiếng kêu bén nhọn như yêu nữ trong rừng cây truyền ra, âm thanh khuếch tán như sóng âm đuổi theo đám Quán Hung và tu hành giả, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán.
Lục Châu tóm lấy một người đang bay vọt tới, dùng lực lượng Thiên Tướng truyền vào khiến hắn bình tĩnh hơn rồi hỏi: “Đó là gì?”
“Chúa tể giả… Chúa tể giả của Trấn Thọ Khư… chúa tể giả…” Người kia không ngừng lặp đi lặp lại.
Lục Châu buông tay, người kia có được tự do, vội vàng chạy trốn.
“A !”
Tiếng kêu càng thêm bén nhọn.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly phải bịt tai lại. Bốn huynh đệ Khổng Văn liên tục lùi về sau, gọi ra cương khí hộ thể.
Những đồ đệ khác đều bình yên vô sự, nhìn sang Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn với vẻ kỳ quái.
Khổng Văn ngưng trọng nói: “Là Ung Hoà.”
Lục Ly kinh ngạc hô lên: “Ung Hoà giỏi về công tâm đó sao?”
“Đúng vậy, Ung Hoà có thể tấn công vào nhược điểm của nhân loại, phóng thích ra cảm xúc tiêu cực và đe doạ khiến người có ý chí không kiên định rất dễ đánh mất bản thân, mất đi bản tâm.” Khổng Văn nói.
“Vừa rồi nó phóng thích ra năng lực đe doạ, khiến nhân loại cảm thấy sợ hãi gấp nhiều lần bình thường, hẳn là chưa có ý định đại khai sát giới.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu lại muốn xem xem con hung thú này lợi hại đến mức nào.”
Vừa dứt lời, phía chân trời xa xôi có bốn đạo thân ảnh như ẩn như hiện.
Lục Châu nói: “Theo sát phía sau.”
Đám người đồng loạt bay theo Lục Châu tiến vào khu vực trung tâm Trấn Thọ Khư.
Từ bên trên nhìn xuống, khu vực vừa truyền ra thanh âm chính là một toà kiến trúc vuông vức trông như lăng mộ, xung quanh có dây leo và thanh sắc vụ khí bao phủ.
“Ung Hoà hẳn đang ở trong lăng mộ này. Kỳ quái, Trấn Thọ Khư từ bao giờ lại có lăng mộ nhỉ?” Khổng Văn nói.
“Ngươi từng đến nơi này?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ách… chưa từng, ta đều chỉ nghe nói mà thôi.”
“Lời đồn đại không thể tin.”
Phía chân trời, bốn đạo thân ảnh hiện ra ngày càng rõ ràng. Đó là bốn vị lão giả mặc trường bào màu trắng và đen.
Bốn vị lão giả bình tĩnh nhìn Lục Châu và đám người.
Lục Châu mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Các ngươi là ai?”
Không ngờ lão giả thật sự xưng tên ra: “Lão phu là Diệp Duy, ba người này là đồng bọn của lão phu.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, sắc mặt như thường hỏi tiếp: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Vốn cho rằng sau khi báo tên, đối phương sẽ bị doạ đến nhảy dựng, nào ngờ còn phản tác dụng, Diệp Duy bực mình cao giọng hỏi:
“Xin hỏi lão hữu đến Trấn Thọ Khư để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận