Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1973: Đạo đồng kỳ quái

Ban đêm, Lục Châu tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.
Việc tu hành trước mắt cũng khá thuận lợi, chỉ là thiếu thốn Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm.
Pháp thân kim liên đã là ba mươi hai Mệnh Cách, chỉ còn thiếu bốn viên. Lam pháp thân mới bảy Mệnh Cách, còn thiếu rất nhiều. Nay hắn đã đến Thái Hư, sao có thể bỏ lỡ cơ hội đề thăng tu vi.
Năm ngày sau.
Một toà phi liễn lơ lửng trên bầu trời phía nam Huyền Dặc điện.
“Mời chuyển lời cho Huyền Dặc đế quân, bản đế đến Huyền Dặc làm khách, mong hắn nể mặt một lần.”
Tu hành giả kia ngẩng đầu nói: “Đế quân đã dặn nếu Thượng Chương Đại Đế giá lâm thì thứ cho Huyền Dặc không thể tiếp đãi, mong Đại Đế bệ hạ bớt giận.”
Thượng Chương Đại Đế hạ thấp tư thái nói: “Xin thông báo cho Huyền Dặc đế quân lần nữa, nếu không được gặp mặt, bản đế ăn không ngon ngủ không yên.”
Tu hành giả kia đành thở dài đáp: “Đại Đế bệ hạ chờ cho một lát.”
Không bao lâu sau, tu hành giả phụ trách tiếp đãi khách nhân đã trở về Huyền Dặc điện cầu kiến Huyền Dặc đế quân.
Huyền Dặc đế quân cười ha hả nói: “Lão tặc Thượng Chương này rõ ràng là muốn gặp người khác chứ có phải bản đế quân đâu. Bình thường mắt hắn cao hơn đầu, có khi nào thèm để ý tới bản đế quân. Nói với hắn: không gặp!”
“Vâng.”
Tu hành giả kia lĩnh mệnh rời đi.
Lê Xuân đạo thánh đứng bên cạnh nói: “Đây đã là lần thứ ba rồi? Đại Đế cũng thật là chấp nhất.”
“Bản đế quân không ngờ hắn lại mượn thông đạo của điện khác để chạy tới Huyền Dặc trong vòng năm ngày. Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như thế, dùng năm ngày để đổi lấy mấy trăm năm cơ cực của nữ nhi? Nghĩ thật hay!” Huyền Dặc đế quân hầm hừ nói.
“Đế quân, ta không hiểu…” Lê Xuân nghi hoặc nói.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Lúc này, tu hành giả kia sau khi truyền lời cho Thượng Chương Đại Đế lại quay về Huyền Dặc điện. “Khởi bẩm đế quân, Thượng Chương Đại Đế đã rời đi.”
Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng: “Mới ba lần đã đi, thôi cũng tốt.”
Lê Xuân nghi hoặc nói: “Thượng Chương Đại Đế không phải người dễ dàng từ bỏ, sao lại rời đi sớm như thế?”
Tu hành giả đáp: “Thuộc hạ không biết, Thượng Chương Đại Đế đi rất kiên quyết.”
“Mặc kệ hắn.” Huyền Dặc đế quân xua tay.
“Đế quân, ngài không sợ Thượng Chương Đại Đế ghi hận trong lòng?” Lê Xuân hỏi.
“Nếu hắn là người lòng dạ hẹp hòi như thế thì đã không đến Huyền Dặc.” Huyền Dặc đế quân nở nụ cười thần bí khó lường.
Huyền Giáp điện, trong đạo trường phía đông.
Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đang đấm vai cho sư phụ, hai nàng không ngừng kể lại cuộc sống trăm năm ở Thượng Chương.
Lục Châu liên tục gật đầu: “Xem ra Thượng Chương đối với các ngươi không tệ.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Đúng là không tệ, nhưng mà… đồ nhi vừa nghĩ tới hắn đối xử với Hải Loa như vậy là cảm thấy tức giận.”
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. “Ngươi có hận hắn không?”
Hải Loa lắc đầu. Nàng không hận, cũng không hận nổi.
Lục Châu hỏi dò: “Cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng là người đáng thương, bị tiểu nhân che mắt.”
Không đợi Hải Loa trả lời, Tiểu Diên Nhi đã hừ một tiếng nói: “Cho dù bị người che mắt thì sao có thể vứt bỏ đứa con mình rứt ruột đẻ ra chứ? Nhất định không phải là người tốt!”
Lục Châu khẽ gật đầu. Đây đúng là sai lầm khó có thể tha thứ. Thượng Chương muốn được nha đầu thông cảm… e là khó hơn lên trời.
Lúc này, một tên đạo đồng bưng khay trà chậm rãi đi vào đạo trường.
Lục Châu nhìn ấm trà, chợt hỏi: “Gì thế?”
“Bẩm Cơ lão tiên sinh, đây là trà thượng đẳng do đế quân chuẩn bị cho ngài.” Đạo đồng đáp.
“Cơ lão tiên sinh?” Lục Châu nhíu mày.
Đạo đồng giải thích: “Vãn bối vẫn luôn ngưỡng mộ lão tiên sinh, thường xuyên nghe đế quân nhắc tới ngài.”
Lục Châu bưng chung trà lên, nhấp một hớp nhỏ rồi nói: “Tay nghề pha trà của đế quân phải đề cao thêm mới được.”
Đạo đồng lộ vẻ xấu hổ, gật đầu nói: “Vâng.”
Tiểu Diên Nhi phất tay: “Ngươi có thể đi rồi.”
Đạo đồng vội vàng khom người nói: “Đế quân bảo thuộc hạ lưu lại đây hầu hạ các vị.”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc: “Sư phụ, làm sao người chinh phục được Huyền Dặc đế quân thế? Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng quân trộm cướp, chúng ta phải đề phòng hắn nha.”
Lục Châu cười ha hả nói: “Huyền Dặc đế quân thì các ngươi cứ yên tâm, vấn đề là ở chỗ Thượng Chương kia…”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Người đừng nhắc tới hắn, đồ nhi đúng là bị mù mới coi trọng hắn, không ngờ lại là người lang tâm cẩu phế!”
Rào !
Tiểu Diên Nhi a lên một tiếng: “Ngươi châm trà kiểu gì thế… đúng là tay chân vụng về.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo đồng thu hồi ấm trà.
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nhìn đạo đồng, thấy hắn vụng về đứng đó, trong bụng nàng còn đang tức giận bèn khiển trách:
“Xoay người sang chỗ khác, cung kính một chút. Ngươi chẳng biết tôn trọng sư phụ ta một chút nào!”
“Vâng vâng vâng…” Đạo đồng khom người, thái độ trở nên kính cẩn hơn rất nhiều.
Hắn pha trà, châm trà, động tác vẫn cứng nhắc như thế.
Lục Châu nói tiếp: “Cách làm của Thượng Chương Đại Đế đương nhiên đáng trách, nhưng các ngươi cũng đừng để thù hận che mờ hai mắt.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Cừu hận thì không đến mức đó, chỉ là bình thường thấy hắn rất hoà ái, không ngờ… Sư phụ nói đúng, nhân tâm khó dò.”
Hải Loa cũng lên tiếng: “Đồ nhi đã nghĩ thông suốt từ lâu. Một trăm năm qua không có lúc nào là đồ nhi không nghĩ tới việc này. Nếu thật sự hận hắn thì đồ nhi đã không ở lại Thượng Chương.”
Lục Châu khẽ gật đầu. “Lần đầu gặp ngươi, tuổi ngươi còn nhỏ, quần áo tả tơi, đến một đôi giày cũng không cỏ. Ngươi có thể sinh tồn trong thế giới tàn khốc này cho đến khi gặp vi sư cũng xem như là chuyện may mắn.”
Hải Loa quỳ xuống đất, kính cẩn dập đầu: “Nếu không có sư phụ, đồ nhi đã chết từ lâu.”
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Ta còn nghe nói sư muội bị người cột vào dàn hoả thiêu, suýt chút nữa đã bị thiêu chết, cũng may sư phụ đến kịp thời.”
Khụ khụ…
Đạo đồng đứng bên cạnh không nhịn được ho khan hai tiếng.
Tiểu Diên Nhi quay đầu lườm hắn rồi chỉ tay vào một góc tường: “Ngươi có thể đi qua bên kia đứng không? Sao cứ đứng trước mặt sư phụ ta thế? Muốn làm cột nhà à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận