Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1143

Liên Tinh cạn lời.
Nàng ta ngây ngốc nhìn cảnh này, nàng hiểu rất rõ Hắc Tháp là dạng thế lực khổng lồ cỡ nào, nhiều năm qua Hắc Tháp Bạch Tháp không ngừng đấu tranh. Vị lão nhân này vì sao lại tự tin khiêu chiến Hắc Tháp như thế? Thu nhận Thẩm Tất cũng tức là đắc tội Hắc Tháp hoàn toàn.
“Xử lý mấy thi thể này đi… Trong Hắc Tháp có vu sư, không được lưu thi thể lại.” Lục Châu nói.
Thẩm Tất liền nói: “Tuân lệnh.”
Hắn lấy ra một tấm phù chỉ, nhỏ máu vào, phù chỉ bắn ra hoả quang, một tự phù chữ “Phá” xuất hiện rơi vào hai bộ thi thể, đại hoả thiêu đốt một lúc, hai thi thể hoàn toàn tan biến.
Lục Châu gật đầu: “Về Thần Đô.”
Trong hoàng thành, đám đại nội cao thủ, thái giám và cấm vệ quân đều đang sửa chữa mấy toà kiến trúc bị hỏng.
Nhìn thấy trên không trung có mấy người bay lướt tới, đám người lập tức tụ lại một chỗ, vui mừng hô lên: “Là Ngũ tiên sinh!”
“Thật đúng là Ngũ tiên sinh!”
Đám cấm vệ quân đồng loạt quỳ xuống đất, vui mừng nói: “Cung nghênh Ngũ tiên sinh trở về.”
Chiêu Nguyệt phất tay: “Gia sư giá lâm hoàng thành, người không có phận sự thì tản đi.”
Đám người nghe vậy, toàn thân lập tức run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Tuy không nhận ra vị nào là Cơ tiền bối nhưng bọn hắn vẫn đồng thanh hô: “Cung nghênh Cơ tiền bối!”
Lục Châu đạp không tiến về phía trước, cao giọng nói: “Miễn lễ.” Giọng hắn ôn hoà mà trầm ổn.
Lý Vân Triệu nhận ra Lục Châu, vội vàng kích động nói: “Ta ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc cũng chờ được Cơ tiền bối! Cung nghênh Cơ tiền bối trở về!”
Đại nội cao thủ cung kính rút đi, dưới sự an bài của Lý Vân Triệu, chỉ còn một số ít cung nữ thái giám lưu lại hầu hạ.
Vào đại điện, Chiêu Nguyệt báo cáo lại tình hình đại khái trong hoàng cung. Lục Châu khẽ gật đầu, tương đối hài lòng.
“Ngươi quen biết Liên Tinh từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.
Chiêu Nguyệt nhìn Liên Tinh ngồi bệt dưới đất, một năm một mười nói: “Trước kia khi Thiên Tâm sư muội thiết kế bẫy ở Thanh Dương Sơn, đồ nhi không đồng ý với yêu cầu của Thiên Tâm, tự mình rời đi. Sau đó tại Nhữ Nam Thành gặp được Liên Tinh.”
“Thời điểm đó nàng ta cũng chỉ là một tu hành giả nhỏ yếu, hai chúng ta kết thành tỷ muội. Đồ nhi vẫn cho rằng ngoại trừ đồng môn trong Ma Thiên Các, nàng chính là bằng hữu tốt nhất của đồ nhi… Thật không ngờ nàng lại âm mưu đánh cắp khí tức Thái Hư trên người đồ nhi!”
Liên Tinh vốn định nói gì đó, Chiêu Nguyệt đột nhiên liếc nhìn nàng: “Ngươi câm miệng!”
Chiêu Nguyệt tiếp tục nói:
“Thời điểm đó đồ nhi chẳng biết gì về khí tức Thái Hư, Liên Tinh nói muốn đi bái sư học nghệ nên rời đi. Không bao lâu sau đồ nhi đã bị cao thủ Tịnh Minh Đạo bắt, người này chính là chưởng môn Mạc Khí. Mạc Khí vì muốn các đại môn phái phân tranh nên biến đồ nhi thành Ma nữ, trói đồ nhi trên thánh đàn Nhữ Nam. Những chuyện sau đó thì sư phụ đều đã biết.”
Tại thánh đàn Nhữ Nam, Lục Châu giết Không Huyền, thời điểm đó Lục Châu chỉ mới là Ngưng Thức cảnh trung kỳ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nguy cơ trùng trùng, nếu địch nhân kéo nhau ùa tới thì hắn đã chẳng có ngày hôm nay.
“Tiếp tục đi.” Lục Châu nói.
Chiêu Nguyệt gật đầu kể tiếp: “Sau khi đồ nhi trở về Ma Thiên Các, Liên Tinh chưa từng xuất hiện, mãi đến khi đồ nhi đến hoàng cung, Liên Tinh lại đột nhiên trở thành cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nàng ta nói muốn bảo vệ đồ nhi, đồ nhi lại khờ dại tin tưởng nàng. Cứ vậy suốt nửa năm trời, nàng ta qua lại không ngừng giữa cái gọi là sư môn và hoàng cung. Thời điểm đó đồ nhi không chú trọng tu hành, chỉ lo xử lý chính sự, mãi đến một ngày… nàng ta nói muốn dẫn đồ nhi đi, nên đồ nhi mới bắt đầu nghi ngờ.”
Nghe đến đây, Lục Châu hỏi: “Vì sao không báo cáo sớm cho vi sư biết?”
Chiêu Nguyệt quỳ xuống đáp: “Lúc đó sư phụ đã đến hồng liên giới, đồ nhi không dám làm phiền sư phụ. Nếu không phải thất sư đệ nói cho đồ nhi biết chuyện Thái Hư thì đồ nhi còn chẳng hay biết gì. Cầu sư phụ minh xét.”
Lục Châu nhìn về phía Liên Tinh. “Ngươi vẫn luôn nghĩ cách thu hoạch khí tức Thái Hư của Chiêu Nguyệt?”
Liên Tinh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Lục Châu ra hiệu với Thẩm Tất. Thẩm Tất hiểu ý, lập tức lấy phù chỉ ra thiêu đốt, ấn phù bay về phía Liên Tinh. Khi ấn phù sắp chạm vào người nàng ta, đột nhiên tự động tiêu tán.
Thẩm Tất chắp tay nói: “Đã xác nhận, trên người nàng ta cũng có khí tức Thái Hư.”
Liên Tinh biết mình không thể giấu giếm được nữa, bèn nói: “Ta đến từ Bạch Tháp, phụng mệnh tuần tra kim liên giới. Khi đó ta đã nghe nói đến Ma Thiên Các, cũng bởi vậy mà quen biết Chiêu Nguyệt.”
“Làm sao ngươi biết trên người Chiêu Nguyệt có khí tức Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
“Đó là vì Chiêu Nguyệt gặp phải đám vu sư. Ta thấy nàng thảm thương nên giết sạch đám vu sư kia. Nhưng thời gian của ta có hạn, phải quay trở về Bạch Tháp.”
“Ngươi cứu nàng là để thu hoạch khí tức Thái Hư trên người nàng, ngươi có thừa nhận không?”
“Ta thừa nhận.”
“Ngươi dùng phương pháp gì để lấy được?”
Không đợi Liên Tinh trả lời, Thẩm Tất đứng bên cạnh đã nói: “Hồng Hấp Thuỷ Tinh.”
“Ngươi cũng biết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Hồng Hấp Thuỷ Tinh có thể hấp thu tu vi, khí tức, đặc tính, và một số năng lực đặc thù của một người. Hồng Hấp Thuỷ Tinh là vật phẩm rất hiếm có, thậm chí còn quý hơn Hoả Linh Thạch.” Thẩm Tất đáp.
Liên Tinh nhìn Thẩm Tất, gật đầu nói: “Đúng là ta dùng Hồng Hấp Thuỷ Tinh… Ta làm vậy cũng là vì muốn bảo vệ Chiêu Nguyệt thôi.”
“Bảo vệ?” Chiêu Nguyệt nghe được lời này, trong lòng dấy lên ngọn lửa tức giận.
“Bạch Tháp không có nhiều Hồng Hấp Thuỷ Tinh, bọn hắn muốn thu hoạch khí tức Thái Hư cũng chỉ có một cách là hy sinh Chiêu Nguyệt. Ta vẫn luôn che giấu việc này… nhưng giấy không gói được lửa, Đằng đội trưởng đã phát hiện ra bí mật của ta.”
“Hồng Hấp Thuỷ Tinh đâu?” Lục Châu vươn tay ra.
“Khi rời khỏi Nhữ Nam thành đã bị huỷ.” Liên Tinh đáp.
Thẩm Tất cũng lên tiếng: “Ngươi hấp thu khí tức Thái Hư, tu vi đại tăng, Hồng Hấp Thuỷ Tinh bị huỷ cũng không sao, khí tức đó vẫn còn trên người ngươi, lấy về là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận