Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 678

“Đệ tới giúp huynh!”
Tư Vô Nhai vừa định cất bước đã cảm thấy toàn thân nặng nề vô cùng. Nếu không phải tu hành giả đều đã từng Thối Thể thì trọng lực trong Thập Tuyệt Trận đã đủ để lấy mạng bọn hắn.
“Đệ không cần hỗ trợ, ta muốn tự tay kết thúc Lưu Thương!” Vu Chính Hải nói.
Lưu Thương cười khẩy. “Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Vù! Trường kiếm huy động, tốc độ đột nhiên biến nhanh. Vu Chính Hải nhấc đao đón đỡ, không ngừng lùi lại, bàn tay bị chấn đến mức run lên.
Hai người lại đánh nhau mấy chục hiệp.
Ầm! Đao kiếm va chạm, hai người lui lại, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Vu Chính Hải lạnh nhạt nói: “Ngươi thua… cấm vệ quân của ngươi đã bị quân của ta đánh tan rã. Lúc này cho dù có giải trận, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Bình An, ta đã nói sẽ tự tay chặt đầu ngươi xuống!”
Lưu Thương cười ha hả, trầm giọng đáp: “Trẫm có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai…”
Đúng lúc này, tấm lưới của Thập Tuyệt Trận trên không lại biến hoá.
Ông! Trận biến, trọng lực gia tăng đã biến mất, đồng thời trọng lực thật lại giảm đi mấy lần!
Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Ba đến năm người tụ lại thành một nhóm!”
Lưu Thương hài lòng gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân nhẹ như yến phá không bay tới.
Đây không phải do vận dụng nguyên khí mà là vì Thập Tuyệt Trận đã giảm đi trọng lực của tất cả mọi người, ai nấy đều nhẹ như lông vũ.
Phanh phanh phanh!
Trong giây lát Lưu Thương đã đâm ra ba kiếm. Vu Chính Hải đạp mạnh chân xuống, nhún người nhảy lên cao mười mét.
Lưu Thương theo sát phía sau, hai người lại lấy phương thức dã man nhất để vật lộn.
Lúc này, trên đỉnh Hoàng thành, tu hành giả mặc bạch y lại quát lên: “Chuẩn bị… còn một khắc nữa!”
Tư Vô Nhai quay đầu nói: “Còn một khắc nữa Thập Tuyệt Trận sẽ biến mất, các tu hành giả Thần Đình cảnh trở lên chuẩn bị ra trận!”
“Tuân mệnh!”
Cùng lúc đó, trên Hoàng thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ.
Ở một phía khác, một tu hành giả thân hình khôi ngô bễ nghễ nhìn xuống chiến trận, cất tiếng điều động: “Chuẩn bị xạ kích!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn đại sư huynh và Lưu Thương, lên tiếng nhắc nhở. “Vương Việt xuất hiện, đại sư huynh cẩn thận!”
Vu Chính Hải chộp lấy cơ hội chém liên tiếp ba đao đánh bay Lưu Thương, đồng thời mượn lực lui lại về bên đám người U Minh Giáo.
“Giáo chủ!”
“Ta không sao!”
Trên thực tế cánh tay của Vu Chính Hải đã chết lặng, không thể động đậy.
Lưu Thương quay đầu nhìn hắn rồi hạ lệnh: “Xạ kích!”
Vù vù vù!
Vu Chính Hải nâng tay, Bích Ngọc Đao không ngừng huy động chém đứt toàn bộ mũi tên vừa phóng tới.
Chính lúc này, Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên cao năm mét rồi bấm vào Khổng Tước Linh.
Hàng chục đạo kim châm bắn ra, mỗi đạo đều chuẩn xác ghim vào mi tâm một tên cung tiễn thủ!
Vương Việt quát lớn: “Là ngươi?!”
Tư Vô Nhai chậm rãi hạ xuống, ngẩng đầu cười. “Vương tướng quân, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện!”
“Phản đồ!”
Tư Vô Nhai từng làm quan trong cung, Vương Việt biết hắn cũng không có gì lạ.
Hoàng đế Lưu Thương ngẩng đầu liếc bọn hắn, đến lúc nào rồi mà còn có thời gian đấu võ mồm, bèn hạ lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
“Thần tuân chỉ!”
Vương Việt đứng trên đỉnh Hoàng thành quan sát đám người U Minh Giáo rồi cao giọng nói: “Các trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện, mau vào chỗ!”
Thập đại trận nhãn, trong mỗi trận nhãn đều có hai tu hành giả bạch y đứng bên trong, duy chỉ có một trận nhãn cuối cùng có một người đứng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc dẫn đạo Thập Tuyệt Trận.
Mười chín tên trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Sau khi Thập Tuyệt Trận biến mất cần nửa canh giờ mới có thể khởi động lại. Tất cả mọi người nghe lệnh, giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”
“Giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”
“Giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”
Tiếng la hét rung trời. Đám cấm vệ quân còn lại trong Hoàng thành đều xuất hiện hết.
Dưới trạng thái trọng lực giảm đi, cấm vệ quân thân mặc khôi giáp trở nên dũng mãnh vô cùng, người nhẹ như yến lại có năng lực phòng thủ mạnh mẽ, người thua thiệt tất nhiên là U Minh Giáo.
Thấy vậy, Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Ba người hợp thành một tổ, giết!”
U Minh Giáo được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, ba người lấy tốc độ cực nhanh hợp thành một tổ, không lui mà càng nhào tới.
Vốn cấm vệ quân đã tử thương rất nhiều, U Minh Giáo lại người đông thế mạnh, dù ở thế yếu cũng có thể dùng chiến thuật biển người để áp chế cấm vệ quân.
Ngươi mạnh thì thế nào? Cũng không có ba đầu sáu tay để ngăn cản chúng ta!
Đám người lao vào kịch chiến, quyền đầu, đao thương, toàn bộ dây dưa chém giết không ngớt.
Vu Chính Hải chân đạp đại địa vọt về phía Lưu Thương. Ầm!
Bích Ngọc Đao chém vào trường kiếm trong tay Lưu Thương. Thanh trường kiếm kia làm sao chịu được sức mạnh của vũ khí thiên giai, lập tức gãy nát.
“Nhận lấy cái chết!”
Vu Chính Hải nâng đao chém vào mặt Lưu Thương. Lưu Thương trầm xuống, lui lại mấy bước.
Đúng lúc này, tấm lưới lớn bao trùm toàn Thần Đô đột nhiên vang lên một tiếng lớn, sau đó từ từ tiêu tán.
Cuồng phong nổi lên, nguyên khí ngùn ngụt dung nhập vào cơ thể! Trong khoảnh khắc, tu vi của tất cả mọi người đều khôi phục.
Lưu Thương đánh ra hai đạo chưởng ấn. Vu Chính Hải lăng không lùi ra sau, ổn định thân hình.
Tu vi của Lưu Thương và Vu Chính Hải đồng thời trở lại. Thập Tuyệt Trận hoàn toàn biến mất!
“Vu Chính Hải, đến ông trời cũng không giúp ngươi! Cam chịu số phận đi!”
Ông! Pháp thân xuất hiện! Toà pháp thân bát diệp không kim liên ngạo nghễ đứng giữa trời.
Các tu hành giả trong Thần Đô đều ngẩng đầu nhìn lên. Vu Chính Hải cũng thầm giật mình. Không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn mà Lưu Thương đã trùng tu tới bát diệp.
Pháp thân vừa xuất hiện đã chấn nhiếp cả Thần Đô! Vương Việt hét lớn một tiếng, cũng gọi ra pháp thân.
Ông! Hắn nhảy khỏi đỉnh Hoàng thành, liếc nhìn đám người U Minh Giáo. Không còn bát diệp đến đối phó với Vương Việt, U Minh Giáo sẽ xử lý thế nào đây?
Trên bầu trời, mười chín tu hành giả bạch y đằng không bay lên, lơ lửng giữa thiên không.
Vu Chính Hải cũng lăng không lơ lửng nhìn khắp bốn phía.
“Bắc Đẩu Thư Viện? Thiên Hành Thư Viện?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận