Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1061

Trong cổ tịch ghi chép, ba mươi sáu viên Mệnh Cách phân thành ba loại lớn: Thiên, Địa, Nhân, mỗi loại có mười hai viên. Nếu đặt sai vị trí Mệnh Cách Chi Tâm, hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Lục Châu vuốt râu suy tư.
“Vì sao mỗi người đều bị giới hạn số lượng khai Mệnh Cách?”
Theo lý thuyết thì chỉ cần có đủ Mệnh Cách Chi Tâm sẽ mở được hết mới đúng. Nhưng như Lục Ly cũng chỉ mở ra được năm Mệnh Cách.
“Chẳng lẽ có liên quan đến độ lớn nhỏ của Mệnh Cung trên liên toạ?”
Lục Châu gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ rồi bắt đầu so sánh vị trí.
“Thất sát triều đấu Cách loại công kích, thích hợp nhất với Mệnh Cách Chi Tâm sát ý.”
Lục Châu quyết định loại Mệnh Cách này rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Tranh thú vào vị trí tương ứng.
Xoẹt !
Khi Mệnh Cách Chi Tâm tiếp xúc với Mệnh Cung, năng lượng trên Mệnh Cách phát tiết ra dung nhập vào Mệnh Cung. Mệnh Cung như một cái ao được đổ nước vào, từ từ nở rộng ra.
Mệnh Cung vốn có thể chứa được khoảng tám viên Mệnh Cách nay đã lớn thêm, đủ chứa chín viên.
Lục Châu lúc này mới bừng tỉnh ngộ. “Mỗi lần khai Mệnh Cách đều có cơ hội nới rộng Mệnh Cung? Diện tích Mệnh Cung quyết định số lượng Mệnh Cách của một tu hành giả?”
Đồng thời khi sinh mệnh rót vào Mệnh Cách, liên toạ cũng sẽ biến lớn để vừa với Mệnh Cung, độ cao của pháp thân cũng tăng lên năm trượng.
Nhìn liên toạ không ngừng xoay tròn, Lục Châu bắt đầu suy tư những chuyện khác.
Nay chuyện ở Thiên Vũ Viện đã định, tiếp theo cần phải xử lý chuyện trong hoàng cung Đại Đường. Vì sao Hạ Hầu Sinh đến giờ vẫn không hề lộ diện? Mười vị tướng quân trấn thủ mười đạo Đại Đường liệu có phục tùng chỉ lệnh của bốn vị quốc công không?
Cũng may Tư Vô Nhai đã đến, những chuyện sau này có thể giao cho hắn xử lý.
Hắc liên ở trong bóng tối để kim liên hồng liên tranh nhau, cuối cùng người được lợi vẫn là hắc liên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa canh giờ sau, khu vực Mệnh Cung rốt cuộc cũng bình ổn. Lục Châu cảm giác được pháp thân lúc này đã cao ba mươi trượng.
Động tĩnh khi khai Mệnh Cách ít hơn khai diệp nhiều, không khiến thiên địa rung chuyển. Trong Mệnh Cung, hai viên Mệnh Cách đã vùi sâu vào và toả quang mang rực rỡ.
Lục Châu đã trở thành tu hành giả Thiên Giới Bà Sa khai hai Mệnh Cách.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tuổi thọ còn lại: 961.410 ngày. Tương đương 2.634 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 110 năm.
Khai thập diệp tăng lên một ngàn năm tuổi thọ, khai một Mệnh Cách tăng năm trăm năm. Cũng hợp tình hợp lý.
“Làm sao để tìm ra một con Mệnh Cách thú khác đây? Đến Thiên Luân sơn mạch hay Hắc Thuỷ Huyền Động?”
Lần trước rời khỏi Thiên Luân hạp cốc quá vội vàng, tu vi cũng chưa đủ. Lần này quay lại thử thời vận xem sao.
Nghĩ đến đây, Lục Châu đứng dậy lách mình rời khỏi Văn Tinh điện.
Vừa bay đến bên Phán trì, dưới ánh hoàng hôn, Lục Châu bỗng nghe được âm điệu nhạc khúc uyển chuyển du dương truyền tới.
Bốn phía quanh Phán trì lâm vào không khí êm dịu tường hoà. Lục Châu vừa định rời đi, nhạc khúc kia đột nhiên xao động, càng đánh càng vội như vạn mã phi nước đại.
Ào !
Nước trong ao Phán trì văng lên đầy trời, kinh động các nữ đệ tử Thiên Vũ Viện.
“Thập tiên sinh bớt giận!” Các nữ đệ tử vội vàng quỳ xuống.
“Ta không sao.”
Người vừa lên tiếng là tiểu đồ đệ của Lục Châu. Đoạn thời gian này Hải Loa đều đang tu luyện bản Triều Thánh Khúc này, nhưng đã mấy ngày trôi qua nàng vẫn không thể bình tâm tĩnh khí. Triều Thánh Khúc cũng không thấy có tiến bộ.
Hải Loa chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn đang buông xuống. Trong trời chiều, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đang vuốt râu nhìn nàng.
Hải Loa cả kinh, lập tức quỳ một gối xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Thân ảnh Lục Châu loé lên đến đứng trước mặt Hải Loa, nhìn thoáng qua Cửu Huyền Cầm trên bàn và nhạc phổ Triều Thánh Khúc.
Lục Châu thở dài hỏi: “Bản nhạc này rất khó sao?”
“Bản này khó hơn hẳn những bản đồ nhi từng học.” Hải Loa dè dặt đáp.
“Đánh cho vi sư nghe.” Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đỏ hồng.
Hải Loa ‘vâng’ một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống bên Cửu Huyền Cầm, bàn tay ngọc bắt đầu ưu nhã đánh đàn.
Hải Loa lớn lên chỉ trong một đêm khiến Lục Châu chưa quá quen thuộc. Có lẽ là vì bây giờ Hải Loa quá có chủ kiến, tựa như một ngày nọ cha mẹ phát hiện con mình đã lớn, lại còn đang ở trong thời kỳ phản nghịch.
Tiếng đàn như thuỷ triều tràn vào từng ngóc ngách Phán trì, các nữ đệ tử Thiên Vũ Viện vừa kính sợ vừa say mê lắng nghe khúc nhạc ưu mỹ.
Âm nhạc có lẽ là thứ duy nhất mà không cần am hiểu cũng có thể chạm đến tâm linh người khác. Tiếng đàn khi thì bay bổng, khi thì trầm lắng, như châu ngọc rơi trên mặt đất phát ra tiếng thanh thuý, như lời thì thầm của sóng biển dạt dào…
Đánh xong một khúc, đám nữ đệ tử đang lắng nghe vẫn chưa thoả mãn, trong mắt tràn đầy vẻ mất mát.
Lục Châu gật gù hài lòng, mà Hải Loa cũng bị bản nhạc hoàn mỹ mình vừa gảy ra làm cho kinh ngạc… Trước đó dù nàng luyện tập công phu cỡ nào thì cũng không thể đánh hết bản nhạc. Sư phụ vừa đến nàng lại thành công rồi?
Hải Loa nhìn về phía ánh hoàng hôn đang dần tắt, trong lòng cảm khái không thôi. “Sư phụ… con…”
“Được rồi.” Lục Châu thản nhiên hỏi, “Ngươi hẳn đã minh bạch vấn đề nằm ở chỗ nào?”
Hải Loa nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Đồ nhi minh bạch.”
Trước đó khi tập luyện Triều Thánh Khúc nàng luôn mang tâm trạng xao động vội vàng, gấp rút muốn thành công, làm sao có thể luyện thành? Sư phụ vừa đến trấn áp hoàn toàn tâm tình xao động của nàng, nàng mới có thể thả lỏng đánh đàn bằng cả tâm hồn.
Hải Loa vốn rất tinh thông âm luật, có thể học thành Triều Thánh Khúc nhanh như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
[Ting ! dạy dỗ Lạc Thời Âm, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 200 điểm.].
“Con đường tu hành phải chậm rãi, tránh hành động theo cảm tính.” Lục Châu vuốt râu nói, “Tuy ngươi đã là thập diệp Nghiệp Hoả, là cao thủ nhất đẳng trong hồng liên giới, nhưng so với Dư Trần Thù thì ngươi vẫn rất yếu ớt.”
“Dư Trần Thù giam giữ Lạc Tuyên là vì hạt giống Thái Hư. Nếu hắn có đủ năng lực đến bí ẩn chi địa thì đã đi từ lâu, đâu chờ đợi cho đến tận hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận