Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 916

Theo như lời Mạnh Trường Đông nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chiếc hộp này nhìn thế nào cũng không thấy quý giá, lại tuỳ tiện đặt ở một nơi lộ thiên thế này, dù là ai cũng không nghĩ nó cất giấu một bảo vật kỳ bí.
Lục Châu mở nắp hộp, lấy nửa khối thuỷ tinh cầu ra. Một cảm giác lạnh buốt quen thuộc xộc vào não hải, xác định đây chính là thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu bèn cất nó vào ống tay áo.
“Mạnh trưởng lão.” Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi.
Có người giám thị?
Mạnh Trường Đông từng nói, mỗi khi hắn nghiên cứu thuỷ tinh cầu đều sẽ có đệ tử ở bên cạnh quan sát, tai vách mạch rừng.
Lục Châu nhìn quanh, bên tai xuất hiện lam quang, vận dụng thính lực thần thông.
“Lão già Mạnh Trường Đông lần này ăn phải quả đắng mà không chết, đúng là may mắn.”
“Hắn là cửu diệp mà lại chẳng có tác dụng gì, toàn bộ đều nhờ vào Diệp trưởng lão. Một mình Diệp trưởng lão ăn đứt mười tên cửu diệp ấy.”
Lực lượng phi phàm mở rộng, tiến lại gần Trung Chỉ Phong.
“Diệp trưởng lão, Mạnh Trường Đông đã trở về, hiện đang ở trong phòng hắn, lát nữa sẽ tới gặp ngài.”
“Đã biết.”
Lục Châu thu hồi thần thông nhìn ra bên ngoài. Nho sinh kia vẫn còn đang gõ cửa. “Mạnh trưởng lão?”
Lục Châu mở cửa ra nhìn hắn. Nho sinh cười nói: “Ta còn tưởng là Mạnh trưởng lão đã quên mất công vụ… Mời.”
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên như không, nâng tay đánh tới. Chát!
Nho sinh hoàn toàn không ngờ Lục Châu lại đột nhiên xuất thủ, bàn tay tát thẳng vào mặt hắn, trên gương mặt xuất hiện năm ngón tay đỏ như máu, cảm giác đau rát truyền tới khiến hắn ngây ngẩn cả người.
“Mạnh trưởng lão!” Đôi mắt nho sinh trợn trừng, một tay ôm má tức giận kêu lên.
Đám đệ tử trong Thực Chỉ Phong vội vàng tụ tập lại, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi. Bọn hắn chưa bao giờ thấy Mạnh Trường Đông đánh người!
Cho dù muốn đánh cũng đâu thể đánh người này… nho sinh này chính là đệ tử quan môn Giang Tiểu Sinh của Diệp Chân đó!
Lục Châu hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Chỉ là một đệ tử mà cũng dám khoa tay múa chân với bản trưởng lão?”
Ngữ khí, thái độ và khí thế của ‘Mạnh Trường Đông’ hôm nay hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Các đệ tử khác giật mình nhìn Lục Châu. Mạnh trưởng lão… rốt cuộc cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi sao? Nhưng mà làm sao bàn giao với bên phía Diệp trưởng lão bây giờ?
Không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám chỉ trích nho sinh kia.
Nhưng nho sinh dường như kế thừa bản tính của Diệp Chân, hắn nhịn xuống, nhanh chóng bình phục tâm trạng rồi khom người chắp tay nói: “Đệ tử đã biết sai… Diệp trưởng lão mời ngài qua đó.”
Ngữ khí nho sinh lần này khiêm tốn lễ độ hơn, không còn vẻ vênh váo lúc trước.
“Dẫn đường.” Lục Châu nói.
Giang Tiểu Sinh xoay người bay đi, trong nháy mắt đó gương mặt hắn lộ vẻ âm trầm, nhưng chỉ chợt loé lên rồi biến mất.
Không bao lâu sau…
Hai người bay tới một đạo trường gần biệt uyển trên Trung Chỉ Phong.
Lục Châu nhìn cây hoa anh đào trồng bên ngoài đạo trường, trong lòng không khỏi sinh nghi. Trên Vạn Trượng Đà Sơn bốn mùa đều là mùa đông, sao lại có hoa anh đào mọc ở nơi này?
Kiến trúc của đạo trường khiến Lục Châu nhớ tới phong cách của một quốc gia nào đó trên Địa Cầu.
Cửa gỗ mở ra. “Mạnh trưởng lão, mời.”
Lục Châu bước vào đạo trường. Dưới chân là sàn gỗ màu vàng nhạt, bên trên có giếng trời trong suốt đón nhận ánh nắng, vật liệu xây dựng là gỗ thượng đẳng, khắp nơi đều treo tranh sơn thuỷ.
Giữa chính đường có treo một bức tranh chữ: Nho. Ngồi ngay ngắn bên dưới chính là đại trưởng lão Diệp Chân quyền thế ngập trời. Rất khó tưởng tượng người thanh niên có khí tức nho nhã trước mặt lại là đại trưởng lão Phi Tinh Trai.
“Sư phụ, Mạnh trưởng lão đã đến.” Khi nho sinh kia hành lễ, hắn cố ý bày ra vẻ đau đớn.
Diệp Chân mở mắt nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”
“Đồ nhi bị trừng phạt đúng tội, đồ nhi không cẩn thận đụng phải Mạnh trưởng lão.” Giang Tiểu Sinh quỳ xuống nói.
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía ‘Mạnh Trường Đông’, đôi mắt thâm thuý như biết nói chuyện. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lục Châu đã nhìn ra rất nhiều thứ.
Bình tĩnh, sát khí, kinh ngạc, thong dong…
“Mời ngồi.” Diệp Chân đưa tay làm tư thế mời.
Lục Châu đang nghĩ, nếu bây giờ hắn dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lấy mạng kẻ này thì sao nhỉ? Nhưng hắn không vội làm thế mà lạnh nhạt đi tới, ngồi xếp bằng ở phía đối diện Diệp Chân.
Diệp Chân lộ vẻ xin lỗi: “Ta thay mặt Giang Tiểu Sinh bồi tội với Mạnh trưởng lão. Đệ tử phải làm đúng bổn phận của đệ tử, sao có thể bất kính với trưởng lão.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, nói lời kinh người: “Nuôi không dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Mỗi vị sư trưởng đều nên hiểu được đạo lý mình phải là tấm gương tốt trước đã.”
Sự kinh ngạc chỉ xẹt qua mắt Diệp Chân trong giây lát, sau đó hắn nho nhã đáp: “Mạnh trưởng lão nói có lý, Giang Tiểu Sinh, ngươi đã phạm sai lầm gì?”
Giang Tiểu Sinh vốn cho rằng sư phụ sẽ xả giận cho mình, lúc này mới ngơ ngác quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi tự tiện xông vào biệt uyển của Mạnh trưởng lão, động chạm… động chạm đến Mạnh trưởng lão.”
“Đệ tử quan môn tội càng nặng thêm một bậc. Diệp trưởng lão, ngươi nói có phải không?” Lục Châu bình tĩnh nói.
“Cứ làm theo lời Mạnh trưởng lão, kéo ra ngoài phạt đánh ba mươi trượng, cấm túc một tháng.” Diệp Chân phất tay áo, một cơn gió nhẹ thổi Giang Tiểu Sinh bay ra khỏi đạo trường.
“Sư phụ thứ tội, sư phụ thứ tội…”
Trên mặt Diệp Chân lộ ý cười. “Mạnh trưởng lão đã hài lòng chưa?”
“Bản trưởng lão sao lại phải tính toán chi li với đám vãn bối làm gì. Chỉ là tôn ti khác biệt, lớn nhỏ đều phải có thứ tự. Từ xưa đến nay dù là bách tính thường dân hay đế vương thiên hạ đều phải dựa vào quy củ để làm việc. Giang Tiểu Sinh nhiều lần vi phạm môn quy Phi Tinh Trai, lý ra nên xử phạt. Diệp trưởng lão vì đại nghĩa diệt thân thật khiến người kính nể.”
Lục Châu ngay từ đầu đã không có ý định bắt chước Mạnh Trường Đông, điều đó không phù hợp với tác phong trước sau như một của hắn, cho dù ngũ quan bây giờ đã biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận