Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 499

Chốc lát sau, Minh Thế Nhân đi vào trong hẻm núi.
Bên trong là từng cây đại thụ cao ngất dày đặc như một đại trận. Trên mỗi thân cây đều khắc hoạ đủ loại đường vân.
Dưới bóng đêm, những đường vân này thi thoảng loé lên quang mang trông vô cùng quỷ dị.
Phía cuối rừng cây là một căn nhà gỗ đơn điệu và cô độc. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại có người sinh sống.
Minh Thế Nhân không tiếp tục đi tới… Theo lời Phong Thanh Hà, nơi này là đường lui cuối cùng của hắn. Đây rất có thể là một cái bẫy.
Kèn kẹt !
Cánh cửa gỗ mở ra. Một giọng nói già nua trầm thấp vang lên: “Đường xa mà đến, không kịp tiếp đón.”
Minh Thế Nhân cảm nhận được sóng âm cường đại trong câu nói vừa rồi, lập tức lui về sau hai bước. “Vãn bối không có ý mạo phạm.”
“A…?”
Kèn kẹt… Cửa mở rộng. Một vị lão bà lưng còng tay chống quải trượng bước ra ngoài. Bà ta bước đi chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, sau đó lắc đầu nói:
“Người thanh niên, ngươi giết Phong Thanh Hà?”
Trong lòng Minh Thế Nhân nặng nề như đeo đá. Ở khoảng cách xa như vậy mà bà ta cũng đoán được.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, lão bà trầm thấp cười. “Lão thân ẩn cư trong hẻm núi này nhiều năm, chưa từng thấy có người tới… Nơi này chỉ có một mình Phong Thanh Hà từng lui tới.”
“Ngươi là người của Chấn Thương Học Phái?” Minh Thế Nhân đã sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng cảm giác được bà lão kia không có sát khí nên hắn thử nói chuyện vài câu.
“Cứ xem là vậy.” Bà lão đáp.
“Đã thế vãn bối xin được cáo từ.”
“Chờ đã.” Bà lão lại mở miệng. “Lão thân đã đồng ý với Phong Thanh Hà một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cho dù người đến là ai, một khi có kẻ bước chân vào hẻm núi này, lão thân sẽ dốc toàn lực giết hắn.”
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ nghẹn khuất. Mẹ nó đúng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Biết thế có bị đánh chết hắn cũng không mò tới đây. “Đừng đừng đừng, lão tiền bối, Phong Thanh Hà muốn giết ta, ta bị ép phải phản kích thôi!”
“A.”
Bà lão ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đầu rồi nhìn về phía lối vào khe núi. “Ngươi có thể giết được Phong Thanh Hà, tu vi cũng không thấp. Lão thân sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chúng ta đánh một trận công bằng.”
“Không không không, tiền bối quá coi trọng ta rồi.” Minh Thế Nhân liều mạng giải thích. “Ta chỉ là may mắn nhặt được của hời.”
Vừa nói ra, Minh Thế Nhân vội bịt miệng mình. Mẹ nó, nói vậy có khác nào tự hắn đã thừa nhận mình giết Phong Thanh Hà đâu?
Bà lão chậm rãi gật đầu, bước về phía Minh Thế Nhân. “Ngươi rất dũng cảm.”
“Không có dũng cảm đâu…” Minh Thế Nhân vừa lùi lại vừa chống chế.
“Mong là sau khi chết ngươi không trách lão thân… Chuyện lão thân đã hứa với người ta đương nhiên phải thực hiện.” Bà lão than nhẹ một tiếng, chống quải trượng đi về phía trước.
“Là do Phong Thanh Hà không biết tự lượng sức, dám khiêu chiến gia sư, chết cũng chưa hết tội.” Minh Thế Nhân nói nhanh. “Gia sư nào phải đèn cạn dầu!” Dưới tình thế cấp bách, Minh Thế Nhân nghĩ gì nói nấy.
“Sư phụ ngươi?”
“Gia sư chính là Các chủ Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo.”
Soạt !
Lão nhân đứng ngây người tại chỗ.
Trong lòng Minh Thế Nhân âm thầm thở phào. Vẫn là danh tiếng sư phụ quá lớn, ngươi bị doạ đến tè ra quần rồi chứ gì?
“Dạo này sư phụ ngươi thế nào?” Bà lão đột nhiên hỏi.
Minh Thế Nhân suy nghĩ, cái đuôi vểnh lênh, bày ra tư thái chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. “Gia sư đã tấn thăng cửu diệp, hiện tại chính là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ!”
Vụt!
Một cọc gỗ dưới đất bị nhổ lên, mang theo hạo nhiên cương ấn đánh túi bụi vào người Minh Thế Nhân.
Phanh phanh phanh!
Minh Thế Nhân liên tục giơ tay đón đỡ, đồng thời không ngừng lui lại mới miễn cưỡng tránh thoát. Trong lòng hắn thán phục, bà lão này… hiếu thắng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Bà lão hầm hừ nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa bịp?”
Vẻn vẹn chỉ là một cây cọc gỗ đã khiến Minh Thế Nhân không có lực hoàn thủ. Chấn Thương Học Phái từ khi nào mời được cao thủ bậc này?
Nơi này cách Kim Đình Sơn hơn trăm dặm, cực kỳ xa xôi. Xung quanh lại có rừng cây chọc trời che lấp, không có trận pháp bảo hộ, chỉ mỗi chuyện hung thú lang thang cũng đã đủ đau đầu. Căn nhà gỗ này trông cổ xưa như vậy, cỏ dại còn muốn cao hơn đầu, hiển nhiên là bà lão đã ở đây rất lâu.
Hậu chiêu gì chứ? Chẳng qua là một cọng cỏ cứu mạng của Phong Thanh Hà mà thôi.
“Lão tiền bối, ta nào dám lừa gạt ngài chứ! Sư phụ ta thật sự là cửu diệp mà!” Minh Thế Nhân nói.
“Còn nói nữa?”
Cọc gỗ lại lần nữa đánh tới Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, gọi ra vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, cây cọc gỗ lập tức bị chém làm hai nửa.
Thấy vũ khí trong tay hắn, bà lão lộ vẻ nghi hoặc: “Vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu?”
Minh Thế Nhân hạ xuống đất, ngạc nhiên hỏi: “Lão tiền bối biết nó?”
“Ngươi quả nhiên là đồ đệ của hắn.”
Uổng cho Minh Thế Nhân khua môi múa mép nói hồi lâu, hoá ra người ta vốn không tin lời hắn.
Gừng càng già càng cay, không dễ bị lay động chút nào. Đứng trước mặt loại người này lại dám chơi tâm kế quả thật chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng ngoan ngoãn một chút, ít ra người ta còn có thể nể tình sư phụ mà tha cho hắn một lần.
“Lão tiền bối, không biết nên xưng hô ngài thế nào?”
“Lão thân đã rời khỏi tu hành giới từ lâu, không màng thế sự. Sau khi chuyện này kết thúc, lão phu sẽ phong bế hẻm núi, không qua lại với ngoại nhân nữa.” Bà lão nói.
Minh Thế Nhân biết rõ bà lão trước mắt sâu không lường được, nhưng kiến thức lịch duyệt của hắn có hạn, không cách nào nhận ra lai lịch bà ta.
“Lão tiền bối, dù sao ta cũng trốn không thoát. Nếu ngài không tin lời ta thì đi ra bên ngoài xem một chút đi, thi thể Phong Thanh Hà còn ở ngoài đó.”
Minh Thế Nhân chỉ tay về nơi xa. “Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các. Dưới cơn nóng giận, gia sư đã ra tay san bằng thất phái.”
Bà lão ngẩng đầu lên. “Đại nạn của hắn còn chưa tới sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Dẫn đường.”
Hai người đi về nơi vừa xảy ra giao chiến. Chỉ có một dặm đường mà đi thật lâu. Minh Thế Nhân không dám thúc giục, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
Không bao lâu sau đã tới chỗ giao chiến. Thấy thi thể Phong Thanh Hà, bà lão dừng lại, khẽ thở dài rồi cúi người tra xét một chút. “Lại đây.”
“Lão tiền bối gọi ta?”
“Chẳng lẽ lão thân đang nói chuyện với ma?”
“À vâng…” Minh Thế Nhân vội vàng bước tới.
Thật sự lúc nãy bà lão hô một tiếng, hắn còn tưởng bà ta đang gọi hồn Phong Thanh Hà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận