Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 669

Hai mươi người đứng lên, Lưu Thương chậm rãi đi xuyên qua đám người rồi quay lại một vòng. Sau khi dò xét, hắn khẽ gật đầu nói:
“Có biết vì sao trẫm gọi các ngươi đến không?”
Đám người lắc đầu.
Lưu Thương cao giọng nói: “Khắp thiên hạ này không có tu hành giả nào là không kính sợ Thần Đô, vì Thần Đô có Thập Tuyệt Trận thủ hộ. Nay phản quân ma đạo làm loạn khắp nơi, các ngươi chịu trách nhiệm dẫn đạo Thập Tuyệt Trận. Không có các ngươi, Thập Tuyệt Trận cũng không còn tác dụng. Trẫm phải đảm bảo an nguy cho các ngươi.”
“Bệ hạ… Việc này lẽ ra nên mang lên triều nghị luận. Thần Đô có rất nhiều cao thủ, lại có cấm vệ quân thủ hộ. Trong tình huống bình thường thì chúng ta không cần dùng đến Thập Tuyệt Trận.” Vị trưởng lão đứng hàng đầu bên trái lên tiếng.
Vừa nói xong, ánh mắt Lưu Thương nhìn về phía hắn. “Ngươi cảm thấy không cần khai trận?”
“Thần chỉ là tin tưởng vào năng lực của cấm vệ quân.”
“Nếu cấm vệ quân hữu dụng thì sao bát đại thống lĩnh lại chỉ còn có hai người?” Lưu Thương hỏi.
“Chuyện này…”
Lưu Thương giang hai tay ra. “Trẫm gọi các ngươi tới không phải để các ngươi dạy trẫm làm việc.”
Vù!
Phán Quan Bút đặt trên bàn đột nhiên lượn vòng bay tới, lấp loé hồng quang vạch qua cổ vị trưởng lão kia.
Xoẹt! Trưởng lão không có một chút năng lực phản kháng nào, lập tức ngã xuống.
Các trưởng lão còn lại đều biến sắc nhìn người nằm dưới đất, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Ai còn dám nghi vấn?” Ánh mắt Lưu Thương lướt qua đám trưởng lão.
Bầu không khí trong Trường Thanh Diện trở nên yên tĩnh và đè nén đến khó thở.
“Các ngươi là thần tử của trẫm, lòng lại hướng về đám phản quân?” Lưu Thương hờ hững nói.
Tội danh này quá lớn doạ cho tất cả mọi người phải đồng loạt quỳ xuống. “Thần không dám!”
Lưu Thương nhìn đám người quỳ trước mặt, bước lên mấy bước rồi nói: “Là vì Ma Thiên Các xuất hiện một vị cửu diệp?”
Đám người run lẩy bẩy không dám nói một câu nào.
Lưu Thương đột nhiên nâng tay.
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một toà pháp thân cỡ nhỏ, bên dưới pháp thân kia không có toà kim liên, chỉ có tám mảnh liên diệp toả kim quang lấp lánh.
Mười chín người trừng to mắt không dám tin nhìn về phía pháp thân. Điều này cho thấy vị hoàng đế của bọn hắn, cũng chính là chủ nhân hoàng thành, người có địa vị tối cao trong Đại Viêm lại một lần nữa bước lên tu vi bát diệp đỉnh phong!
Tốc độ tu hành này có còn là người không?
Lưu Thương thu tay lại, pháp thân cũng tiêu tán. Hiệu quả chấn nhiếp khiến hắn rất hài lòng. Nhìn đám người đang run lẩy bẩy dưới đất, Lưu Thương trầm giọng nói:
“Không bao lâu nữa, trẫm có thể bước vào cửu diệp…”
Các vị trưởng lão đồng thời hô to: “Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
“Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
“Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
Ba tiếng hô liên tiếp vang lên. Lưu Thương bật cười ha hả, chỉ là tiếng cười của hắn khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ do bế quan quá lâu nên tính cách của hắn đã thay đổi không ít.
“Người đâu!”
Bên ngoài Trường Thanh Điện lập tức xuất hiện không ít cấm vệ quân.
Lưu Thương hạ lệnh: “Đưa chư vị trưởng lão xuống nghỉ ngơi, đảm bảo an toàn cho bọn họ, nửa bước không rời.”
“Tuân lệnh!”
Ba ngày sau.
Sương mờ mù mịt quanh quẩn trên mặt sông, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn sương trắng tạo thành khung cảnh mông lung mỹ lệ.
Bên ngoài thành trì, đám cây cối chọc trời cũng bao phủ trong sương mờ.
Trong rừng cây, trên con đường độc đạo có hàng loạt chiếc xe kéo đang tiến về phía Thần Đô.
Trên tầng trời thấp, một chiếc phi liễn cực lớn màu đen đang chậm rãi phi hành. Trên phi liễn đứng đầy tu hành giả, bốn phía xung quanh phi liễn cũng có hơn ngàn tu hành giả bay song song bảo vệ.
Vu Chính Hải ngồi trên phi liễn quan sát đại địa. Ánh mặt trời từ từ dâng lên, sương mù biến mất. Bộ dáng của Thần Đô đã hiện ra trước mắt.
“Giáo chủ, phía tây Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Ninh Kim Thủy, Tiền Hổ, Mạnh Giác Sơn, Cung Phong dẫn đội; phía nam Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Nhiễm Triết, Lữ Vận, Điền Tuyền, Phùng Văn Trạch dẫn đội; phía bắc Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Thạch Hải, Đường Kế Quân, Đào Nhược, Kha Thanh Hạo dẫn đội; phía đông Thần Đô có mười lăm ngàn người do Giáo chủ ngài và thất tiên sinh tự mình dẫn đội.” Hoa Trọng Dương báo cáo số liệu.
Vu Chính Hải nghe xong gật đầu. “Rất tốt.”
“Giáo chủ, cuộc tổng tiến công sắp diễn ra, những tu hành giả trung lập kia chúng ta nên xử trí ra sao?” Hoa Trọng Dương hỏi.
Trong Thần Đô không thiếu các loại cao thủ. Nơi này tàng long ngoạ hổ, hội tụ các kỳ tài trong thiên hạ. Không ai đảm bảo đám người trung lập này sẽ đưa ra lựa chọn thế nào… Có thể sẽ đột nhiên đâm U Minh Giáo một dao, có thể sẽ tiếp tục trung lập, cũng có thể sẽ lựa chọn cùng U Minh Giáo đối phó Thần Đô.
Vu Chính Hải nói:
“Thông báo một tiếng, trong thời hạn một canh giờ, những người không liên quan phải lập tức rời khỏi Thần Đô. Phàm là những kẻ còn lưu lại đều xem như địch nhân. Toàn bộ người trong Hoàng thành đều là địch nhân.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ở bốn phương tám hướng, giáo chúng U Minh Giáo trùng trùng điệp diệp tiến lên.
Thần Đô, trên tường thành.
Các binh sĩ thủ vệ rốt cuộc cũng nhìn thấy đám người U Minh Giáo đông như kiến cỏ đang kéo tới. Kèn lệnh lập tức được thổi lên, khói báo động mịt mù bốc lên.
Cùng lúc đó, trong các quán trà, tửu lâu, thanh lâu trong Thần Đô, phàm là tu hành giả đều dừng lại mọi động tác, lắng tai nghe tiếng kèn từ nơi xa xôi truyền đến.
Tiếng kèn mang theo nguyên khí sóng âm lăn lộn đánh tới, nhắc nhở toàn bộ mọi người trong Thần Đô một chuyện trọng đại: U Minh Giáo đến rồi!
Trong lúc nhất thời, Thần Đô loạn thành một đoàn.
Phi liễn của U Minh Giáo lăng không lơ lửng bên ngoài, cách cổng thành Thần Đô một ngàn mét.
Toàn quân dừng lại.
Mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thần Đô và khu vực bao quanh Thần Đô trong phương viên mười dặm đều bị sát khí bao phủ.
Cờ xí U Minh Giáo tung bay trong không trung.
Một canh giờ sau, trên phi liễn U Minh Giáo ở cửa thành phía đông đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân thất diệp, từ trên cao lao vụt xuống.
Pháp thân cao chín trượng, toà kim liên thất diệp xoay tròn giữa không trung.
Ầm!
Mấy đạo chưởng ấn đánh về phía tường thành, mở màn cho cuộc chiến tại Thần Đô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận