Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1244

Lục Châu vuốt râu nói: “Được rồi, ngươi lui xuống dưỡng thương đi, lão phu sẽ tự mình đi gặp Hạ Tranh Vanh.”
Thẩm Tất bỗng ấp úng: “Các chủ…”
“Nói đi.”
“Cao thủ trong Hắc Tháp nhiều như mây, có ba ngàn sáu trăm trận pháp phòng thủ, không thể khinh thường.”
“Lão phu tự có phân tấc. Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Lục Châu xoay người lại hỏi Triệu Hồng Phất: “Ngươi cũng biết trị liệu?”
“Trận pháp sư chưa chắc hiểu về phù văn, nhưng mà phù văn sư chắc chắn am hiểu về trận pháp.” Triệu Hồng Phất đáp.
Lục Châu nhìn cây bút trong tay nàng, khẽ hỏi: “Dùng bút để khắc hoạ?”
“Bút tạo ra tự phù, tự phù biến thành tự ấn.” Triệu Hồng Phất cười nói.
Lục Châu nhận ra cây bút trong tay nàng chỉ là bút thông thường, nhưng hắn không định gấp gáp ban bút cho Triệu Hồng Phất. Nàng vẫn cần phải khảo sát một phen.
“Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi hãy sắp xếp cho Triệu Hồng Phất liên hệ với lão thất về việc khắc hoạ phù văn thông đạo. Hắc liên giới và hồng liên giới đều phải có phù văn thông đạo của chúng ta.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu vừa trở về phòng, một đạo ám khí từ ngoài cửa sổ bay tới.
Vù!
Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp lấy ám khí. Hoá ra đó là một mảnh giấy.
Hắn mở giấy ra xem, trên đó viết: “Nhớ kỹ, đừng đến Hắc Tháp.”
Chỉ có một câu như thế. Lục Châu khẽ động ngón tay, mảnh giấy lập tức hoá thành bột mịn.
Mũi Lục Châu khẽ động, nhận ra khí tức còn lưu lại trong không khí, lập tức tung người bay ra khỏi cửa sổ, lăng không quan sát toàn bộ tiểu trấn.
Lần theo khí tức, Lục Châu vọt ra khỏi tiểu trấn, thân ảnh lấp loé mấy lần, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh đang bỏ chạy hết tốc lực.
Lục Châu truyền âm nói: “Nếu còn dám chạy, lão phu bắn chết ngươi.”
Tay phải khẽ nhấc, Vị Danh Cung xuất hiện.
Thân ảnh kia nghe được lời Lục Châu bèn đứng lại, căng thẳng nói: “Ta chỉ là người đưa tin, không liên quan gì đến ta đâu! Lão tiền bối tha mạng!”
“Ai sai khiến ngươi?”
“Ta chỉ biết hắn là người trong kinh đô, những thứ còn lại đều không rõ… Lão tiền bối, hắn muốn giấu giếm ta cũng không thể nào tra ra được.”
Lời này không sai.
Thủ đoạn của đối phương không tầm thường, một người đưa tin nho nhỏ làm sao có thể biết được tất cả mọi chuyện.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung. “Trở về nói cho hắn, lão phu sẽ tìm được hắn.”
“Có lẽ ngài nên tự mình nói với hắn. Hắn không hề để lại phương thức liên lạc, chúng ta đưa tin xong sẽ không liên hệ với hắn được nữa.”
Lục Châu vuốt râu trầm tư.
Người kia dè dặt hỏi: “Ta… ta có thể đi được không?”
Lục Châu phất tay. Người kia vội vàng rời đi.
“Họ Lục… Liệu có phải là Lục Ly không?” Lục Châu cảm thấy vô cùng kỳ quái, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư.
Thái Huyền chi lực phủ lấy đôi mắt, hình ảnh hiện ra Chư Hồng Cộng đang ngồi xếp bằng, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ.
Lục Ly đứng bên cạnh nói: “Đây chỉ mới là viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ tư, còn chưa đủ đâu. Viên tiếp theo hãy dùng Mệnh Cách Chi Tâm của hải thú chi vương… Còn nữa, nếu vẫn không đủ, ngươi có thể lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Đương Khang ra mượn dùng một lần. Đương Khang đối với ngươi không tệ, hẳn là sẽ không từ chối… A? Đương Khang chạy đâu mất rồi?”
Lục Ly tìm khắp phòng cũng không thấy nó đâu.
Chư Hồng Cộng rên lên một tiếng: “Ta đã hấp thu không ít lực lượng Mệnh Cách, có thể cho ta đi xả stress chút không? Thật là khó chịu! Lão Lục, ông tính giày vò ta tới chết hay sao?!”
Lục Ly lườm hắn một cái: “Ngươi như vậy là rất nhẹ nhõm rồi đó. Có rất nhiều người vì muốn ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa mà mất luôn nửa cái mạng. Kiên trì lên, ngươi nhất định có thể làm được.”
Ta tin ông mới là lạ! Lão già hom hem xấu tính này!
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt: “Ông còn ác hơn sư phụ ta nữa đó, may mà ta không bái ông làm sư phụ!”
Lục Ly câm nín.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Lão bát và Lục Ly đều đang tập trung vào việc ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa. Nếu không phải vì trảm liên, lão bát đã là Thiên Giới Bà Sa từ lâu.
“Lục Ly còn đang ở hoàng liên giới. Người đưa tin rốt cuộc là ai?”
Lục Châu lấy hắc sắc phù chỉ ra thiêu đốt, thử liên lạc với Nhan Chân Lạc. Đáng tiếc phù chỉ cháy hết cũng không thấy Nhan Chân Lạc xuất hiện.
Nhan Chân Lạc hẳn là đã bị người ta “chiếu cố”.
Xem ra Lục Châu nhất định phải đến Hắc Tháp một chuyến. Nhưng người thần bí này lại nhắc nhở hắn đừng nên đi.
“Hắc Tháp rất mạnh sao?” Lục Châu tự mình lẩm bẩm.
“Ngươi rất mạnh, nhưng mà chưa đủ mạnh.”
Từ trên ngọn cây đại thụ che trời bỗng vọng xuống một câu nói.
Lục Châu có hơi giật mình, nhưng không thấy bất ngờ. Sau khi thi triển Thẻ Nguỵ Trang, bày ra pháp thân mười hai Mệnh Cách, Lục Châu biết mình sẽ thu hút một số cao thủ thần bí đến.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía ngọn cây: “Ngươi là ai?”
Thanh âm kia trong veo như nước: “Hay là chúng ta đánh cược đi.”
“Lão phu không đánh cược với những người không rõ lai lịch.” Lục Châu lắc đầu nói.
“Ngươi sẽ thấy hứng thú.” Giọng nói kia vẫn kiên nhẫn như trước.
Lục Châu mặc niệm khứu giác thần thông.
Hắn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt tươi mát, còn có một cỗ khí tức như ẩn như hiện… Cỗ khí tức này có chút tương tự với khí tức trên người các đồ đệ.
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Khí tức Thái Hư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận