Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1364

Trong khu vực nóng như hoả lò.
Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đánh lui Tứ Phương Cơ.
Phanh phanh phanh.
Cương khí giao thoa, Tứ Phương Cơ như cự thạch hình vuông bay tới bay lui, thỉnh thoảng lại đánh ra Bát Quái Ấn.
Ba vị trưởng lão còn lại đứng quan sát cách đó không xa.
Ầm!
Toàn thân Đoan Mộc Sinh đầy mồ hôi, gân xanh bạo.
phát, một thương xuyên qua mây mù từ trên trời giáng xuống.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết.”
Thương đâm trúng Tứ Phương Cơ, Tứ Phương Cơ cấp tốc rơi xuống mặt đất.
Oành!
“Được rồi, đừng đánh nữa! Ván này Đoan Mộc Sinh thắng.” Phan Ly Thiên cười nói.
Tứ Phương Cơ cấp tốc thu nhỏ lại, Hoa Vô Đạo từ trong đó bay ra, lảo đảo lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, thở dài nói: “Khụ khụ khụ… cường độ quá mạnh! Ta cảm thấy tam tiên sinh đã có thể xung kích thập diệp.”
“Lão hủ cũng nghĩ thế.” Phan Ly Thiên nói.
Tả Ngọc Thư gật đầu:
“Hơn nửa năm nay lão thân và lão Phan, lão Lãnh đã thành công xung kích thập diệp, Đoan Mộc Sinh tuy rằng bây giờ mới đủ điều kiện xung kích nhưng tiềm lực lớn hơn chúng ta nhiều.”
Hiện tại cũng chỉ còn Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh chưa tấn cấp thập diệp.
Lãnh La lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra: “Nếu cần, chúng ta có thể tặng Mệnh Cách Chi Tâm cho ngươi.”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu nói: “Đó là của các vị, ta sẽ không lấy. Đợi khi ta đột phá thập diệp, tự sẽ có Mệnh Cách Chi Tâm thôi. Hảo ý của các vị trưởng lão ta xin nhận.”
Mọi người gật đầu.
Hoa Vô Đạo nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, hiệu của Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận thật bất phàm. Tu luyện nửa năm tương đương với tu luyện mười năm ở bên ngoài, chỉ là quá cực khổ.”
Nơi này ngoại trừ có nguyên khí sung túc nồng đậm ra thì hoàn cảnh rất hà khắc ác liệt. Chẳng hạn như lúc nóng thì nóng vô cùng, khi lạnh thì lạnh như băng, không có đồ ăn thức uống nào vì xung quanh toàn là vách đá cheo leo cùng vực thẳm sâu không thấy đáy.
“Các vị nghỉ ngơi đi, ta tiếp tục tu luyện.” Đoan Mộc Sinh nói.
Đám người thở dài.
Cố gắng của Đoan Mộc Sinh ai cũng nhìn thấy, hắn gần như không hề ngủ nghỉ, chỉ có hô hấp thổ nạp.
Ông…
Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vang lên thanh âm.
Tả Ngọc Thư nhún người nhảy lên, gọi ra Bàn Long Trượng, chân đạp ấn phu bay về phía biên giới đại trận. “Đừng lo lắng, để lão thân xem có chuyện gì.”
Trong số những người ở đây chỉ có Tả Ngọc Thư hiểu về trận pháp.
Tả Ngọc Thư bay đến biên giới đại trận, kiểm tra trận văn, không khỏi nhíu mày nói:
“Kỳ quái… Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận hẳn là sẽ không hư hỏng, vì sao lại co nhỏ lại một phần?”
“Nó đang thu nhỏ?” Phan Ly Thiên truyền âm hỏi.
“Ừ, thu nhỏ khoảng hai mét… Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ không còn nơi tu luyện, mà tần suất thu nhỏ lại càng lúc càng cao.”
“Trận này có vẻ quỷ dị. Người Thiên Vũ Viện từng nói, rất nhiều năm qua đã có không ít người chết trong trận, chẳng lẽ là vì điều này?”
Tả Ngọc Thư nói: “Tử vong thì không hẳn… trận này không giống sát trận. Vả lại nếu có tử thi thì phải có hài cốt chứ.”
Vừa nói xong, ba vị trưởng lão bỗng nhìn về phía vách núi gần đó. Tả Ngọc Thư hiểu ý, lập tức bay đến xem.
Ông.
Một cơn gió lạnh từ dưới vực thẳm thổi lên, sảng khoái dễ chịu.
Tả Ngọc Thư cau mày nói: “Thanh âm này đến từ bên dưới vách núi, hẳn là do cuồng phong cùng vách đá tạo thành.”
“Có khả năng này. Chỉ là… cái tiếng ông ông đó vì sao lại nhất trí với tần suất thu nhỏ của trận pháp? Trận pháp thu nhỏ sẽ xuất hiện âm thanh, có chuyện trùng hợp vậy sao?” Phan Ly Thiên nói.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Tả Ngọc Thư nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận dù sao cũng là do bậc tiên hiền để lại, có rất nhiều chỗ đến Cứu Thiên Viện cũng không làm rõ được.”
Ông !
Thanh âm càng lúc càng vang dội.
Tả Ngọc Thư đột nhiên cảm giác được cuồng phong sinh ra lực hút, Bàn Long Trượng xoay tròn, vạn đạo tự phù ấn phù bay ra đẩy lùi cuồng phong.
Tả Ngọc Thư nói: “Đừng đến gần vách núi.” Vừa nói bà ta vừa lui về vị trí cũ.
“Chuyện gì thế?”
“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận… có thể, lão thân nói là có thể… là đại trận ăn thịt người!” Tả Ngọc Thư nói.
“Đại trận ăn thịt người?!!”
Phan Ly Thiên kinh động, “Tả trưởng lão, ngươi không nói đùa đó chứ? Nếu nó thật sự ăn thịt người thì đám người Cứu Thiên Viện sao có thể sống sót đi ra?”
“Cự thú chỉ ăn cửu diệp… đạo lý này còn cần lão thân giải thích cho ngươi hiểu?” Tả Ngọc Thư nhíu mày nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau rút lui!” Phan Ly Thiên nói, “Tụ nguyên, tụ nguyên… Tụ không chỉ là thiên địa nguyên khí mà còn là tinh nguyên của con người, rất có thể nó thật sự là đại trận ăn thịt người.”
Đoan Mộc Sinh nhíu mày nhìn quanh.
Hắn đã tu hành ở đây hơn nửa năm, nếu đột nhiên rời đi thì thật là đáng tiếc.
Ông !
Thanh âm vang dội, đại trận cấp tốc thu nhỏ, chỉ trong chốc lát đã nhỏ hơn một nửa so với lúc trước.
Lãnh La bình tĩnh nói: “Rút lui.”
Hắn là người đầu tiên thi triển đạo ẩn chi thuật, bay về phía lối ra vào Tụ Nguyên Trận.
Ngay khi hắn sắp đến lối ra…
Ầm!
Nơi đó đột nhiên xuất hiện một màn ánh sáng bắn ngược hắn trở về.
Ông!
Cửa vào bị phong ấn, thanh âm kia lại trở nên quỷ dị và vang dội hơn, tựa như có người đang đứng dưới vách núi không ngừng gào thét.
“Để ta.”
Đoan Mộc Sinh bước đi như bay, Bá Vương Thương lăng không đâm tới, hơn vạn đạo thương ảnh Điệp Lãng Thiên Trọng xuất hiện, đâm vào thiên mạc.
Phanh phanh phanh.
Cương khí bắn ra bốn phía, nhưng thiên mạc bao trùm trên không tựa như lò xo, bắn nguyên khí ngược trở lại, chấn bay Đoan Mộc Sinh.
“Không đúng, có người đang thao túng trận pháp này!” Tả Ngọc Thư nói.
“Có người thao túng?!”
Bốn vị trưởng lão nhìn tứ phía, muốn tìm ra kẻ đứng sau lưng, đáng tiếc tìm mất một lúc vẫn không thấy ai.
Rầm rầm !
Trên vách đá xung quanh bắt đầu có đá núi rơi xuống.
Bốn người nhìn nhau.
“Đừng hoảng, lão thân nhất định sẽ nghĩ ra cách rời khỏi nơi này.” Tả Ngọc Thư trấn an, “Hiện tại điều đáng ngại nhất chính là kẻ đứng sau lưng đại trận.”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương hung hăng đâm xuống mặt đất. “Tên âm hiểm xảo trá! Ta mà bắt được ngươi, nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận