Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1078

Thấy tường thành đã ở trước mặt, Hạ Hầu Sinh lộ vẻ mừng như điên, hắn mang theo khôi nô lao thẳng vào tường thành. Đạo văn trên tường sáng lên mở ra một lối đi, Hạ Hầu Sinh nhanh chóng vọt qua, đạo văn đóng lại trở thành một mặt tường nhẵn thín.
Trong lòng Hạ Hầu Sinh mừng rỡ đến điên cuồng: “Ta chính là người đầu tiên trốn thoát khỏi tay Thiên Giới Bà Sa!”
Hắn xoay người lại nhìn về phía tường thành. Chính lúc này…
Ầm!
Tiễn cương xuyên thủng tường thành, đánh tan đạo văn rồi chuẩn xác ghim thẳng vào tim hắn.
Thân thể Hạ Hầu Sinh cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, con ngươi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ hổng trên tường.
Sao có thể?!
Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Hắn muốn điều động thôi nô tiếp tục chạy trốn nhưng khôi nô đã không còn động tĩnh. Trái tim Hạ Hầu Sinh chìm vào đáy cốc.
[Ting ! đánh giết khôi nô, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Hạ Hầu Sinh vô lực ngẩng đầu nhìn lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng trên tường thành vuốt râu. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa đã không còn.
Lão nhân nâng tay đánh ra một chưởng. Bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí lóng lánh kim quang bay ra ập lên đầu hắn.
Ầm!
Động tĩnh khổng lồ hấp dẫn tu hành giả các nơi vội vàng chạy đến. Rất nhiều tu hành giả hồng liên trong kinh đô đứng từ xa quan sát cảnh tượng này.
“Lão nhân đứng trên tường thành là ai thế?”
“Bên dưới có người!”
“Nói đúng hơn là có hai người.”
Đám tu hành giả không dám đến gần, chỉ đứng từ xa nghị luận.
Cùng lúc đó.
Lục Châu vốn cho rằng một chưởng này có thể lấy mạng Hạ Hầu Sinh, nhưng khi tro bụi tán đi, hắn lại nhìn thấy bên cạnh Hạ Hầu Sinh có một người đang mỉm cười nhìn mình.
“Lại gặp mặt rồi.”
Người có thể lặng im không một tiếng động ngăn một chưởng chí mạng của Lục Châu… trừ Dịch Nghiêu ra thì còn ai vào đây.
Dịch Nghiêu mặc một thân hắc sắc trường bào mới tinh, bàn tay hướng lên trời. Một cánh tay khác của hắn đã không còn.
Hạ Hầu Sinh thấy tiễn cương trước ngực đã tiêu tán, vội vui mừng dùng tay che vết thương, quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Dịch đại nhân cứu mạng!”
Dịch Nghiêu quả nhiên cấu kết với người trong kinh đô, Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn tỉnh táo nhìn Dịch Nghiêu và Hạ Hầu Sinh, tiễn cương vừa rồi chỉ để kiểm tra uy lực của Thái Huyền chi lực, Lục Châu bây giờ đã có phán đoán đại khái.
“Ngươi đúng là phế vật, một tiễn này cũng không tránh được. Uổng công ta ban thưởng khôi nô cho ngươi.” Dịch Nghiêu khinh thường nói.
“Dịch, Dịch đại nhân… ta…”
“Cút sang một bên đi.” Dịch Nghiêu quát lớn.
Hạ Hầu Sinh vốn đã trọng thương, đành kéo lê thân thể chậm rãi tránh sang một bên.
Lục Châu vuốt râu quan sát Dịch Nghiêu: “Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, lão phu cảm thấy vui mừng.”
Lão phu còn đang sầu vì không có người thí nghiệm Thái Huyền chi lực đây.
Dịch Nghiêu thu tay lại, liếc mắt nói: “Từ bao giờ mà khai hai Mệnh Cách lại có thể ngông cuồng như thế?”
“Xem ra lần trước lão phu dạy dỗ ngươi chưa đủ.”
“Lần trước là ta sơ suất thôi.” Dịch Nghiêu nhíu mày đáp.
“Lão phu diệt một Mệnh Cách của ngươi, ngươi chỉ còn bốn Mệnh Cách, làm sao đấu được với lão phu?”
“Bốn Mệnh Cách đã đủ để xử lý kẻ hai Mệnh Cách như ngươi. Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu ngươi không dùng được, sớm muộn gì cũng phải trả lại ta.”
Lục Châu hờ hững lắc đầu. “Ngu xuẩn.”
“Ngươi dám mắng ta?”
Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống, vuốt râu nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
“Đừng có làm ra vẻ nữa, hôm nay ta không lấy mạng chó của ngươi thì không là Dịch Nghiêu. Ngươi diệt một Mệnh Cách của ta, ta sẽ diệt toàn bộ Mệnh Cách của ngươi!”
Ầm! Hai chân đạp mạnh, thân ảnh Dịch Nghiêu như mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu đứng trên tường thành.
Cùng lúc đó, người đứng xung quanh Thiên Cực cung càng lúc càng nhiều, Lý Vân Tranh và đám bá quan văn võ cũng có mặt, đám người Ma Thiên Các và đại nội cao thủ đều ngẩng đầu nhìn lên.
“Lục tiền bối đang làm gì thế?” Thái sư Quách Chính Bình nghi hoặc hỏi.
“Cơ tiền bối đương nhiên là đang bắt thích khách.” Giang Ái Kiếm ôm Long Ngâm Kiếm trong tay, đứng giữa đám người thản nhiên nói.
“A? Ngươi là bách tính, đừng đứng cao như vậy. Lui về sau đi, đại nội cao thủ sẽ bảo vệ ngươi. Người này là Lục tiền bối, không phải là Cơ tiền bối đâu.” Quách Chính Bình lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng vâng vâng…”
Dịch Nghiêu vọt tới đầu thành, nhanh chóng tung chưởng. Lục Châu cũng vươn tay đối chưởng.
Ầm! Hai chưởng ấn va chạm nhau, một kim sắc, một hắc sắc.
“Hắc liên!” Đám người vây xem lên tiếng kinh hô.
“Sư công!” Lý Vân Tranh lo lắng nói.
“Đừng lo.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn mọi người. “Đại sư huynh, nhị sư huynh…”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời gật đầu, tách ra thành hai hướng đi tới.
Lục Châu đối chưởng với Dịch Nghiêu không hề dùng đến Thái Huyền chi lực. Song chưởng va chạm, Lục Châu cảm nhận được cự lực đánh tới, thân ảnh lùi về sau.
Ông !
Ông !
Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa đồng thời xuất hiện. Pháp thân kim sắc cao bốn mươi trượng, mà pháp thân hắc sắc cao bốn mươi lăm trượng.
Thấy cảnh này, đám người vây xem càng lúc càng lo lắng. Không cần hiểu biết quá nhiều cũng có thể nhận ra pháp thân cao hơn là người mạnh hơn. Tất cả mọi người đều nín thở quan sát trận chiến.
“Ba Mệnh Cách?” Dịch Nghiêu nghi hoặc. “Sao ngươi làm được?”
Điều này có nghĩa là Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu đã bị Lục Châu sử dụng. Dịch Nghiêu sao có thể không bất ngờ.
“Nếu ngươi tự thúc thủ chịu trói, lão phu sẽ nói cho ngươi biết.” Lục Châu vừa bay ngược ra sau vừa nói.
“Đáng tiếc, ba Mệnh Cách cũng chỉ có như thế.” Trong mắt Dịch Nghiêu hiện lên dị sắc, lao vọt tới.
Lục Châu dừng lại, trong lòng bàn tay bắn ra lam quang, Thái Huyền chi lực đè xuống!
Dịch Nghiêu bỗng cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, cảm giác bị nghiền ép khi ở dung nham liệt cốc lại xuất hiện, thậm chí còn bá đạo hung mãnh hơn trước.
Ầm! Ngã một lần sẽ khôn hơn, Dịch Nghiêu thu lực hạ xuống đất, hắc liên rơi xuống bắn lên tro bụi tung toé.
Vừa rồi Lục Châu chỉ dùng một chút xíu Thái Huyền chi lực như lúc bắn ra tiễn cương, nhưng hiệu quả mang lại không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận