Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1723: Hậu táng

“Vào đi!”
Tiểu Diên Nhi đẩy cửa chạy vào, vội vàng nói: “Thất sư huynh… thất sư huynh chết rồi!”
Lục Châu không nói gì, lập tức đứng dậy. Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ngoài cửa phòng Tư Vô Nhai trong Nam Các.
Đám người đều đang đứng trong Nam Các, lo lắng chờ đợi. Thấy Lục Châu, ai nấy đều tránh ra nhường lối.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Lục Châu đi thẳng vào trong phòng, quan sát Tư Vô Nhai. Chỉ thấy trên thân hắn lúc này bốc ra một cỗ tử khí, nhờ có Tử Lưu Ly nên không toát ra mùi hôi thối.
Làn da đã hoàn toàn thay đổi.
“Sư phụ, người bế quan bảy ngày, thất sư đệ…” Diệp Thiên Tâm thở dài nói.
“Bảy ngày?”
Đám người trầm mặc.
Lục Châu cũng không ngờ, thoáng một cái đã trôi qua bảy ngày. Đúng hơn là, nhân với tốc độ lưu chuyển 1.000 lần thì hắn đã ở trong bức hoạ 7.000 ngày.
“Đều ra ngoài đi.” Lục Châu trầm giọng nói.
“Vâng.”
Đám người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Châu. Hắn nhìn Tư Vô Nhai, thở dài một tiếng não nề.
Thời gian như thoi đưa, có rất nhiều chuyện một khi đã xảy ra thì không cách nào thu hồi. Theo tin tức lấy được từ trong bức hoạ, Lục Châu bây giờ không có cách nào phục sinh Tư Vô Nhai.
Gian phòng im ắng, thời gian lặng lẽ trôi qua nửa ngày.
Trời đã chạng vạng tối, Lục Châu an tĩnh đứng trong phòng, rốt cuộc mới lẩm bẩm mấy tiếng.
“Chỉ có Chí Tôn mới có thể thi triển thuật khởi tử hồi sinh.”
“Vi sư đành bất lực.”
Lục Châu nói rất chậm. Người sống một đời, không ai là không trải qua sinh lão bệnh tử.
“Ngươi cứu Giang Ái Kiếm, lại từ bỏ mạng sống của mình.”
“Vì sửa chữa sai lầm, ngươi làm vậy không hối hận sao?”
“Thôi… vi sư dùng thủ đoạn nguyên thuỷ nhất để phong tồn ngươi. Nếu được sinh ra một lần nữa, vi sư lại thu ngươi làm đồ đệ!”
Lục Châu nhấc tay, nguyên khí bao bọc bàn tay hắn rồi bay ra phía trước, được nửa thước thì dừng lại… năm ngón tay khẽ run.
Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Một ngày là thầy cả đời là cha, trên đời này có người cha nào có thể hạ thủ với hài tử của mình?
Lục Châu do dự.
Để một người thừa nhận bản thân mình vô năng là việc vô cùng khó khăn.
Suy nghĩ của Lục Châu rơi vào hỗn loạn, trong đầu hắn không ngừng đặt ra đủ loại giả thiết rằng nếu hắn không phải là người xuyên không, nếu hắn không bắt đám đồ đệ trở về Ma Thiên Các, nếu hắn vẫn còn là bát diệp, nếu hắn tự mình làm một Khương Văn Hư khác… có phải những chuyện này sẽ không xảy ra?
Vô số ý niệm hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Lát sau, Lục Châu thu hồi suy nghĩ, năm ngón tay lại đẩy về phía trước.
Kim sắc chưởng ấn bay tới trước người Tư Vô Nhai, hoá thành mấy đạo ấn phù. Đây là phương pháp phong ấn của Thiên Sư Đạo môn, tác dụng của nó chính là phong ấn mục tiêu, bảo trì nguyên trạng đến vĩnh viễn.
Đạo gia và Phật gia thường sử dụng ấn pháp này để siêu độ người chết. Lục Châu cũng không ngờ sẽ có lúc mình dùng đến nó.
Hắn tự giễu lắc đầu. Nhìn đám đồ đệ của hắn xem, rất có bản lĩnh, ngoan cường đánh mãi không chết, còn nghĩ trăm mưu ngàn kế để diệt sư. Thế nhưng đi trên con đường tu hành lại ngã đau như vậy.
Từng đạo kim quang ấn phù chậm rãi rơi lên người Tư Vô Nhai, bao trùm từ đầu đến chân hắn.
Lục Châu nhìn thấy trong đan điền khí hải Tư Vô Nhai bốc lên một đoàn lục quang.
“Hạt giống Thái Hư…”
Người đã chết, hạt giống cũng diệt vong. Lục Châu nhớ lại tình cảnh ban đầu khi đưa hạt giống Thái Hư cho Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
“Một loại đan dược, bảo ngươi ăn thì ăn đi, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy.”
“Độc dược?”
“Vi sư muốn tra tấn các ngươi còn cần phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này sao? Uống xong thì cút ra ngoài, cấm túc ngươi ở hậu sơn một tháng, chờ khi nào đan điền ổn định mới được ra. Nếu không làm được thì vĩnh viễn cũng đừng hòng ra ngoài!”
Nghiêm sư xuất cao đồ? Hay là ngược đãi?
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Lục Châu vung tay, hạt giống Thái Hư bay trở về đan điền khí hải của Tư Vô Nhai, rốt cuộc không còn động tĩnh.
Thế nhưng phong tự phù ấn vẫn còn rung động không ổn định.
“Tử khí quá thịnh?”
Lục Châu nhíu mày, lực lượng Thiên Tướng bộc phát hoá thành từng đoá liên hoa.
Có lẽ do trước đó hắn ở trong Phục Sinh Hoạ Quyển quá lâu nên ý thức có hơi không tỉnh táo. Từng đoá liên hoá lúc sáng lúc tối, lập loè trong gian phòng.
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến ảo, trở thành mê vụ, rừng cây, núi non sông ngòi, đại địa, thành đáy biển Vô Tận Hải… Trong bóng đêm mờ mịt vô tận lại xuất hiện một tia ánh sáng Công Đức Thạch.
Lục Châu nhìn thấy tự phù trên Công Đức Thạch bay lên. Đám tự phù lóng lánh kim quang như hồ điệp xua tan hắc ám, bay về phía trước…
Lục Châu nín thở, vận chuyển đan điền. Ý thức đột ngột thanh tỉnh.
Hắn lại đang đứng giữa phòng, vừa hay nhìn thấy đám tự phù lập loè kia bay vào trong thân thể Tư Vô Nhai. Toàn bộ tử khí đều bị tự phù đánh tan.
“Chuyện gì thế này?”
Phong tự phù ấn rốt cuộc hoàn thành. Lục Châu nhìn lại hai tay mình, không có chỗ nào dị thường.
“Giảng Đạo Chi Điển thật sự quá tà môn… chẳng trách thế nhân đều gọi là Ma Thần.”
Lục Châu luôn cảm thấy trong đó có che giấu một đại bí mật và một luồng lực lượng không cách nào lý giải.
Cảm giác thân thể có vẻ mỏi mệt, hắn theo bản năng nhìn vào giao diện thọ mệnh.
“Mất đi một ngàn năm tuổi thọ?!”
Trong lòng Lục Châu tràn đầy nghi hoặc, nhưng đã không còn tinh lực suy nghĩ lý do. Giảng Đạo Chi Điển cũng được, Công Đức Thạch cũng được, kể cả phong ấn chi pháp cũng không thể giúp Tư Vô Nhai khởi tử hồi sinh.
Chỉ là một ngàn năm, hắn có gì mà tiếc nuối?
Làn da Tư Vô Nhai dần khôi phục lại như ban đầu, tử khí cũng biến mất sạch sẽ.
Lục Châu lại thở dài một tiếng, toàn thân dường như trở nên già đi rất nhiều. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Trong sân viện, đám người Ma Thiên Các vẫn đang đứng chờ.
“Sư phụ.”
Biểu tình trên mặt Lục Châu rất đạm mạc, hắn nhìn mọi người, một lúc lâu sau mới hờ hững mở miệng:
“Hậu táng đi.”
Phản ứng lớn nhất chính là Vu Chính Hải. Hắn lảo đảo lui lại, sắc mặt trắng xám như đã mất đi nửa cái mạng.
Bốn vị trưởng lão cúi thấp đầu, che giấu đi hốc mắt bỏng rát.
Gió đêm thổi qua, lá khô điêu tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận