Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1731: Ngươi muốn tìm sư phụ ta?

Tàn ảnh lướt qua mặt biển, đánh ra một chưởng.
Vu Chính Hải cũng tung chưởng đối ứng. Ầm!
Nhìn Vu Chính Hải lại bị đánh bay, gã cười tán thưởng: “Một con kiến ngoan cường. Vốn cho là nhiệm vụ lần này sẽ rất buồn tẻ vô vị. Cũng may lần này thú vị hơn ta tưởng tượng.”
Gã biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện sau lưng Vu Chính Hải, mỉm cười nói:
“Đáng tiếc ta lại đang gấp, không có thời gian chơi với ngươi. Kết thúc thôi!” Hắc liên nở rộ xoay tròn đánh tới.
Vu Chính Hải hét lớn một tiếng, bộc phát ra năng lực của Mệnh Quan thứ nhất, toàn thân đỏ bừng dung hợp với pháp thân.
Hắc liên đập vào thân thể Vu Chính Hải, đồng thời một chưởng lại đánh tới. Toà kim liên co rụt lại, tiến vào bên trong đan điền khí hải.
“A? Dùng mạng để bảo vệ Mệnh Cách?”
Ùm!
Vu Chính Hải rơi thẳng vào trong biển. Nước văng tung toé.
Tu hành giả mặc ngân giáp khẽ cảm ứng khí tức sinh mệnh của con kiến này, phát hiện đã không còn khí tức.
Gã hài lòng gật đầu nói: “Đồ ngu muội, dùng mạng bảo vệ Mệnh Cách, nhưng không còn mạng thì Mệnh Cách còn có tác dụng gì?”
Gã ngẩng đầu nhìn lên không trung, phán đoán thời gian rồi lẩm bẩm: “Khương lão chắc là đang gấp. Xem ra việc điều tra dị tượng ở kim liên giới có lẽ không vô ích như ta tưởng.”
Xác nhận đối phương không còn khí tức, tu hành giả mặc ngân giáp bắt đầu bay khắp nơi tìm kiếm dị tượng.
Cùng lúc đó, trong đạo trường Nam Sơn.
Lục Châu đã nghỉ ngơi nửa ngày. Tần Nhân Việt đi tới đi lui nói: “Đúng thật là đâm lủng tời rồi…”
“Người trong Thái Hư đâu có nhận ra ngươi, ngươi cần gì phải sợ hãi?” Lục Châu nói.
Thái Hư biết rõ thanh liên có tứ đại chân nhân, nhưng lại chẳng quan tâm đó là những ai.
Tần Nhân Việt nói: “Nhưng mà nữ tử kia nhận ra huynh đó.”
“Lão phu không tìm bọn hắn tính sổ là may rồi, bọn hắn còn dám tới?”
“Bây giờ không phải là lúc sĩ diện, ta cũng không lo lắng cho Lục huynh, nhưng còn những người khác trong Ma Thiên Các thì sao?” Tần Nhân Việt nói.
Nghe được lời này, Lục Châu trầm mặc. Hắn có thể thoải mái tránh né đám người này, nhưng các đồ đệ thì sao? Hắn đã mất đi một đồ đệ, sai lầm này không thể tái phạm nữa.
Lục Châu gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
“Lục huynh chịu nghe là tốt lắm rồi, ta có một chỗ rất thích hợp để Lục huynh tu hành…”
“Không cần đâu.” Lục Châu đứng dậy, “Lão phu có một nơi khác càng thích hợp hơn.”
“Ý của huynh là?”
“Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, không có nơi nào thích hợp để tu hành hơn nơi đó.”
Tần Nhân Việt vốn định khuyên Lục Châu cẩn thận, nhưng nghĩ lại Lục Châu là đại chân nhân, đánh không lại vẫn có thể chạy. Thái Hư có quá nhiều thủ đoạn, chỉ có ẩn nấp trong bí ẩn chi địa mới có thể ứng phó.
Chủ yếu nhất chính là, vào bí ẩn chi địa có thể tích lũy được nhiều tài nguyên hơn, chẳng hạn như Mệnh Cách Chi Tâm.
“Cũng tốt, nếu huynh muốn đến bí ẩn chi địa thì nên tránh khu vực Thiên Khải Chi Trụ và khu vực hạch tâm.” Tần Nhân Việt nói.
“Trong khu vực hạch tâm mới có Mệnh Cách Chi Tâm thượng phẩm.”
Tần Nhân Việt khẽ mắng một câu trong lòng, sau đó không nói đề tài này nữa. “Đương nhiên, đương nhiên.”
Lục Châu đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: “Lão phu phải trở về rồi.”
“Được.” Lần này Tần Nhân Việt không giữ hắn lại. Nhìn thân ảnh Lục Châu rời khỏi đạo trường, Tần Nhân Việt không khỏi nói thêm một câu:
“Lục huynh bớt đau buồn.”
Lục Châu không quay đầu lại, cũng không đáp lời, hư ảnh loé lên rồi biến mất.
...
Hoàng hôn buông xuống trên kim liên giới.
Bên bờ Vô Tận Hải, sóng biển dạt vào bờ. Nước biển băng lãnh thấu xương lúc trước đã trở về như cũ, máu tươi cũng bị cuốn đi không còn một mảnh.
Mấy tu hành giả đứng thưởng thức vạt nắng cuối cùng đang dần tắt.
Đúng lúc này, một tu hành giả mặc ngân giáp từ ngoài biển lướt vào bờ, lên tiếng hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy dị tượng trên Vô Tận Hải không?”
“Dị tượng? Không có.”
“Trước đó nước biển bị nhuộm đỏ có tính là dị tượng không?”
Tu hành giả mặc ngân giáp kia mỉm cười nói: “Đương nhiên là tính. Có thấy đám hải thú không?”
“Có rất nhiều hải thú kéo tới, một con hải thú lớn nhất đã bơi về phương đông.”
“Đa tạ.” Gã chắp tay nói.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ta thử thời vận, muốn tìm Mệnh Cách Chi Tâm.”
Đám người nghe vậy gật đầu.
Tu hành giả mặc ngân giáp lại hỏi: “Hiện tại người có tu vi cao nhất trong kim liên giới là ai?”
“Không phải chứ huynh đệ, việc này mà ngươi cũng không biết?”
Gã cười đáp: “Đúng thật là không rõ.”
Đám tu hành giả đề phòng lùi về sau một bước. “Ngươi thật sự không biết?”
Tu hành giả mặc ngân giáp cảm thấy biểu tình của bọn hắn có hơi không ổn, bèn hỏi: “Không biết cũng là sai sao?”
“Ngươi là người ngoại tộc!”
Tu hành giả mặc ngân giáp cảm thấy phí thời gian, bàn tay khẽ đẩy về phía trước khiến đám người quỳ xuống, đổ mồ hôi đầm đìa. “Ta hỏi thì trả lời đi.”
“Ngươi, ngươi… quả nhiên là người ngoại tộc! Đại Viêm chí cao là Cơ tiền bối mà ngươi cũng không biết?”
“Cơ tiền bối?” Tu hành giả mặc ngân giáp tràn ngập nghi hoặc, thấp giọng lầm bầm, “Khương lão ơi là Khương lão, sao ngài không tự mình đến đi…”
Gã lại mỉm cười hỏi: “Vậy họ Cơ đó đang ở đâu?”
Gã vừa nói xong đột nhiên phát hiện đám tu hành giả lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía vật gì đó ở sau lưng gã.
Phía sau truyền tới thanh âm: “Ngươi muốn tìm sư phụ ta?”
Tu hành giả mặc ngân giáp xoay người lại nhìn, kinh ngạc nói: “Vẫn không chết?!!”
Người kia toàn thân ướt đẫm, trong mắt ẩn tàng sát ý vô cùng vô tận, Bích Ngọc Đao trên tay toả ra quang mang nhàn nhạt, chính là đại đệ tử Ma Thiên Các Vu Chính Hải!
Vu Chính Hải cầm đao bằng hai tay, đao cương dài trăm trượng chém xuống.
Tu hành giả mặc ngân giáp cười lạnh nói: “Để ta nhìn xem ngươi ương ngạnh được bao lâu!”
Gã vươn hai ngón tay lên đón đỡ đao cương. Đôi bên bắt đầu đối chiến.
Đám tu hành giả lập tức lùi về sau. “Là đại tiên sinh!”
“Đa tạ ân cứu mạng của đại tiên sinh!”
[Ting ! thu hoạch được 15 người lễ bái, ban thưởng 15 điểm công đức.].
Vu Chính Hải trừng mắt chém xuống. Ầm!
Tu hành giả mặc ngân giáp phát hiện cương khí hộ thể của mình nứt ra, gã biến sắc vung chưởng đẩy Vu Chính Hải ra xa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận