Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1597

Tu hành giả kia dùng hết sức bình sinh lướt vào trong màn đêm, thân ảnh như thiểm điện chạy trốn.
Đây là tốc độ nhanh nhất đời hắn…
Bay khoảng mấy ngàn mét, hắn mới đáp xuống đất, oẹ một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
“Suýt chút nữa thành trò cười cho cả tu hành giới!”
Sau khi nôn sạch sẽ mọi thứ trong bụng, hắn mới từ từ bình phục. Nghỉ ngơi một lát, hắn lại bay về phía xa.
Không bao lâu sau hắn đã quay trở lại chỗ của Song Tử đại nhân, quỳ gối bẩm báo:
“Trí đại nhân, đã tra rõ ràng.”
“Kết quả thế nào?”
“Thuộc hạ đã kiểm tra xong, người có tu vi cao nhất trong Triệu phủ không quá mười bốn Mệnh Cách.”
“Phản ứng của Khí Mệnh Châu có gì bất thường không?” Trí Văn Tử hỏi, “Đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”
“Lúc ban đầu Khí Mệnh Châu cũng bình thường, nhưng khi tiếp xúc đến vị cao thủ kia thì nó trở nên lúc mạnh lúc yếu, có lúc mười ba Mệnh Cách, có lúc là Bách Kiếp Động Minh.”
“Hả?”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn hắn cũng chả hiểu gì.
“Đại ca, có khi nào là một loại thủ đoạn ẩn tàng tu vi không?” Trí Vũ Tử hỏi.
“Không thể nào. Muốn nhận ra tu vi của một người thường có hai cách: một là dùng cảm giác của tu hành giả, nhưng cái này rất dễ bị lừa gạt. Chỉ cần tu vi đối phương cao hơn là có thể lừa gạt cảm giác của người đối diện. Cách thứ hai là dùng vật phẩm hoặc trận pháp trân quý để đo lường. Khí Mệnh Châu là bảo vật có thể kiểm trắc tu vi rất chính xác, chưa từng có sai sót.”
Trí Vũ Tử gật đầu. “Sử dụng Khí Mệnh Châu để đo lường bọn hắn đúng là phí phạm. Đại ca, nếu đã xác định đám người giết Tây Khất Thuật chỉ có mười bốn Mệnh Cách trở xuống, vậy chúng ta một mẻ hốt gọn bọn chúng đi!”
Trí Văn Tử lắc đầu: “Chúng ta không phải lưu manh, càng không phải cường đạo. Chờ một chút.”
“Còn phải chờ?”
“Nhiều nhất là ba ngày.” Trí Văn Tử nói, “Liệp đội Đại Cầm sắp trở về rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Trí Vũ Tử sáng lên: “Đại ca anh minh!”
“Kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu. Cường giả có phán đoán của cường giả. Cho dù chúng ta có nắm chắc cũng phải nhìn sắc mặt chân nhân. Ba ngày này nên dùng để dò la thái độ của chân nhân. Nhưng mà bọn hắn rất ít khi quản mấy chuyện vặt vãnh này, Tần Đế xưa nay không giao hảo với bọn hắn.”
“Vậy ta phái người đi mời các vị chân nhân đến Hàm Dương làm khách…”
“Đi đi.”
Sáng hôm sau.
Lục Châu đang đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư, đột nhiên ký hiệu Thiên thư trở nên xao động bất an, tán loạn khắp nơi khiến hắn mở mắt.
Hắn nhìn về phía pháp thân Bách Kiếp Động Minh trước mặt, vội hô:
“Dừng!”
Sau đó Lục Châu cẩn thận đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm…”
Ngũ diệp!
Chỉ trong một đêm lam pháp thân đã tăng lên tổng cộng tam diệp?
Lục Châu vung tay, Trấn Thọ Thung bay vào tay hắn. Lục Châu cảm nhận thọ mệnh bên trong, rõ ràng đã ít đi một phần ba.
Đúng là quỷ hút máu mà!
Hệ thống chẳng thèm nhắc nhở, cũng không thèm hỏi ý kiến của hắn. Lục Châu nhìn về phía pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
[Bách Kiếp Động Minh ngũ diệp, tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo cần 10.000 năm thọ mệnh.].
May mà còn có Trấn Thọ Thung, nếu để nó hấp thu thọ mệnh của bản thân thì sau một đêm Lục Châu đã nghẻo luôn rồi.
Kim quang bên ngoài Trấn Thọ Thung ảm đạm đi một chút, thọ mệnh hao tổn khiến uy lực của nó giảm nhiều.
Đành vậy. Dù sao giá trị tồn tại của nó là để tăng lên thực lực, nếu chỉ tích trữ mà không dùng cũng không có ý nghĩa.
Lục Châu nhìn về phía lam pháp thân.
“Trừ cung cấp lực lượng Thiên Tướng, ngươi còn làm được cái gì? Có giống như kim liên không?”
Lục Châu thử điều động bằng suy nghĩ, cánh tay lam pháp thân giật giật.
“Hả? Có thể tự do điều khiển?”
Ý niệm Lục Châu khẽ động, hai tay lam pháp thân nâng lên.
Lục Châu có chút ảo não. Hoá ra lam pháp thân có thể tự do điều khiển, lẽ ra hắn phải phát hiện từ sớm mới đúng. Trước đó Lục Châu chê nó quá yếu nên không hề kiểm tra thử công năng của nó.
“Thử xem.”
Lục Châu nâng tay, lòng bàn tay ngửa lên. Pháp thân quả nhiên làm theo, chỉ là hành động còn hơi cứng ngắc. Sau khi thử vài lần, rốt cuộc lam pháp thân cũng cử động thuần thục.
Lục Châu co các ngón tay lại thành hình chữ V. Pháp thân có vẻ lọng cọng làm theo, sau khi thử mấy lần thì cũng thành công.
“Kiếm cương.”
Giữa hai ngón tay Lục Châu xuất hiện một đạo kiếm cương hẹp dài. Giữa hai ngón tay pháp thân cũng bắn ra một tia kiếm cương.
Hai mắt Lục Châu toả sáng!
Lục Châu đẩy pháp thân ra xa mười mét. Lam pháp thân trở lại thành một pho tượng cứng đờ.
Xem ra không thể cách quá xa.
“Vẫn còn quá yếu.” Lục Châu lắc đầu. “Thử liên toạ xem.”
Dưới sự khống chế của hắn, liên toạ xoay tròn, năm mảnh liên diệp lập loè quang mang.
“Dừng lại.”
Liên toạ bất động.
“Nhảy lên.”
Pháp thân nhảy lên cao, hai chân rời khỏi liên toạ. Nhưng được vài giây trông pháp thân có vẻ mờ nhạt, lập tức đáp xuống liên toạ, khôi phục lại như trước.
Lục Châu gọi ra pháp thân kim liên Thiên Giới Bà Sa, cũng thử ra lệnh cho nó nhảy ra khỏi liên toạ nhưng hai chân pháp thân tựa như hàn chết vào toà kim liên, vô pháp động đậy.
Lục Châu thu hồi pháp thân kim liên, lại lần nữa khống chế lam pháp thân nhảy lên… Lần này pháp thân nhảy lên khá cao, từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại liên toạ nằm im bất động.
Lục Châu xoè tay, liên toạ bay vào lòng bàn tay hắn, trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Hắn theo bản năng nắm tay lại.
Điều khiến Lục Châu không ngờ được là, năm mảnh liên diệp đột nhiên rời khỏi liên toạ.
“Hả?”
Kim hoàn và kim diệp của tu hành giả trảm liên có thể tách rời nhau, điều này đã được Ngu Thượng Nhung chứng minh.
“Lam liên không trảm liên cũng có thể làm được?” Lục Châu rất bất ngờ.
Hắn phóng đại liên toạ lên, liên diệp cũng theo đó mà lớn lên không ít.
Lục Châu thử nghiệm khống chế liên diệp, năm mảnh liên diệp quả nhiên nghe lời hắn, bay ra khỏi liên toạ, lượn vòng trong không trung.
“Vị Danh Kiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận