Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 403: Các ngươi không xứng được đối thoại với Các chủ

Tam Tông có chung hai mươi toà sơn phong, mười toà thánh địa.
Vân Tông chiếm ba toà thánh địa, sáu toà sơn phong.
Thiên Tông cũng chiếm ba toà thánh địa, sáu toà sơn phong.
Còn lại La Tông chiếm bốn toà thánh địa, tám toà sơn phong.
Từ số lượng có thể nhìn ra La Tông mạnh mẽ nhất… La Tông có nhiều hơn hai tông còn lại một toà Thiên Đức thánh địa.
Thiên Đức thánh địa nằm giữa hai toà sơn phong, đây chính là nơi tổ sư gia Tam Tông bế quan.
Xuyên Vân phi liễn lơ lửng giữa không trung, Lộ Bình nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt khẩn cầu. Minh Thế Nhân đành bước lên thay thế vị trí của hắn, khống chế phi liễn lơ lửng trên bầu trời đệ nhất thánh địa.
Lộ Bình tung người nhảy xuống thánh địa. Đám trưởng lão La Tông thấy Lộ Bình đều không thể hiểu nổi.
“Lộ trưởng lão, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Lộ Bình lập tức kể rõ chân tướng.
Nghe vậy Đan Vân Tranh nhíu mày nói: “Tổ sư gia còn đang bế quan, chỉ sợ là không ổn.”
“Ta cũng đã nói như vậy.” Lộ Bình bất đắc dĩ đáp.
Hai người đều đã tận mắt chứng kiến sự cường đại của Ma Thiên Các thế nên không hề dám phách lối.
Nhưng các trưởng lão khác thì lại khí thế hừng hực. Nơi này là đệ nhất thánh địa của La Tông, là nơi các đệ tử hạch tâm và đám trưởng lão ở, lại có bình chướng và trận pháp. Ma Thiên Các đúng là rất cường đại nhưng không có nghĩa là bọn hắn phải khúm núm.
Một trưởng lão lăng không bay lên nói:
“Rất xin lỗi, tổ sư gia quanh năm bế quan không tiện gặp khách. Xin mời chư vị quay về.”
Thanh âm quanh quẩn trên bầu trời thánh địa. Lục Châu liếc mắt nhìn qua đám đệ tử bên dưới nhưng không nói gì.
Minh Thế Nhân hiểu ý liền cất cao giọng nói:
“Gia sư và Vân tiền bối có giao tình, đã nhiều năm không gặp mặt. Mong các vị đến thông báo cho Vân tiền bối một tiếng rồi hãy kết luận.”
Minh Thế Nhân nói chuyện như thế đã là rất hữu lễ, toàn thân hắn cực kỳ khó chịu. Loại tình huống này nên nhảy xuống đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ mới đúng.
Hầy, nếu có nhị sư huynh ở đây thì tốt biết mấy. nhị sư huynh thích hợp làm mấy cái chuyện khách sáo này hơn hắn nhiều.
Thế nhưng tên trưởng lão kia vẫn không nghe lọt tai.
“Xin lỗi, trước khi tổ sư gia bế quan đã hạ mệnh lệnh, bất kể là ai đến tổ sư gia cũng không gặp.”
“Hừ! Cho thể diện mà không cần! Mau gọi lão đầu nhà ngươi ra đây!”
Minh Thế Nhân thực sự đã chán nói lời khách sáo đến cực điểm, lập tức mắng to.
Thanh âm này truyền đi khắp thánh địa. Đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau.
Măng xong, Minh Thế Nhân cảm thấy thư thái hơn nhiều. Đây mới là phong cách của đệ tử Ma Thiên Các nha!
Đột nhiên Minh Thế Nhân cảm giác được có ánh mắt khác thường đang nhìn mình.
“Ách… đồ nhi, đồ nhi nhất thời không nhịn được. Đối xử với loại người này không cần phải khách khí nha! Chuyện của Vân Tông chúng ta còn chưa tính sổ với bọn hắn!” Minh Thế Nhân gãi đầu nói.
Hoa Vô Đạo giơ ngón tay cái lên.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh không nói gì. Trong lòng Minh Thế Nhân thở phào một hơi, im lặng tức là tán đồng rồi!
Tên trưởng lão lăng không đối diện chắp tay nói:
“Ma Thiên Các sao lại hùng hổ doạ người? La Tông đã liên tục phái người tới Ma Thiên Các thỉnh tội, lẽ nào còn chưa đủ?”
“Nói nhảm nhiều quá!”
Vù!
Minh Thế Nhân đột nhiên vung ra Ly Biệt Câu. Có nhiều đại lão làm chỗ dựa nên lá gan Minh Thế Nhân rất lớn, ngang nhiên xuất thủ!
Vũ khí thiên giai bay vụt trên không trung, cương khí bắn ra!
Ầm!
Tên trưởng lão kia trở tay không kịp, toàn thân bộc phát cương khí ngạnh kháng Ly Biệt Câu. Sau đó hắn kinh hãi ngẩng đầu, nhanh chóng lui lại.
Ly Biệt Câu lượn một vòng rồi quay về trong tay Minh Thế Nhân.
Bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt chiến, toàn bộ đệ tử và trưởng lão trong thánh địa đều căng thẳng nhìn lên bầu trời như sắp xảy ra đại chiến.
“Đừng đừng đừng…” Lộ Bình sợ hãi muốn khóc, liên tục xua tay ngăn cản mọi người.
Tứ trưởng lão không vui quay sang trách cứ: “Lộ trưởng lão, ngươi đang làm gì?”
Lộ Bình gấp muốn chết, lập tức quát to: “Ngu xuẩn.”
Các trưởng lão ngơ ngác nhìn hắn. Lộ Bình vậy mà lại đứng về phía người ngoài chửi bọn hắn? Đầu óc bị úng nước rồi có phải không?
Lộ Bình chân thành nói: “Nghe lời khuyên của ta đi, người trên phi liễn… không phải là người chúng ta có thể trêu chọc đâu!”
Khoa trương như vậy sao?
La Tông đúng là không muốn gây thù với Ma Thiên Các, nhưng cũng không đến mức phải nịnh nọt cúi đầu!
“Tổ sư gia còn ở đây, Lộ Bình ngươi đừng có diệt đi uy phong chí khí của phe mình!” Một vị trưởng lão cao tuổi không phục nói.
Đúng lúc này, một thanh âm khàn khàn từ trên phi liễn truyền xuống: “Lãnh mỗ lại thấy Lộ Bình rất thức thời, là người thông minh.”
Lãnh La bước lên phía trước, đạp không mà đi. Tuy hiện tại tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng muốn ngự không cũng không thành vấn đề.
Lãnh La lơ lửng phía trước phi liễn, hai tay chắp sau lưng, toàn thân mặc đồ đen lại thêm chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt khiến người ta không rét mà run.
“Đây là tổ sư gia Ma Thiên Các?” Các đệ tử trong thánh địa sinh lòng kinh hãi.
Lãnh La cười ha hả nói: “Các ngươi còn chưa có tư cách đối thoại với Các chủ. Gọi người có tiếng nói ra đây nói chuyện với Lãnh mỗ.”
Lộ Bình nhanh chóng lên tiếng giới thiệu: “Đây chính là người ba trăm năm trước đứng hạng nhất trên Hắc Bảng, Lãnh La.”
Các trưởng lão trừng to mắt, nghĩ lại vừa rồi bọn hắn hồ đồ muốn xuất thủ, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Trong toà sơn phong thứ hai đột nhiên xuất hiện một bóng người đạp không đi tới, bước đi nhanh như thiểm điện, xuyên qua bình chướng, xuyên qua thiên không và đám đại thụ chọc trời, chỉ trong giây lát đã tới thánh địa.
Tốc độ cực hạn, tu vi cực hạn. Người này có chòm râu dài, ánh mắt sáng như đuốc.
Đám đệ tử La Tông vui vẻ reo lên.
“Đại trưởng lão đến rồi!”
“Tham kiến đại trưởng lão!” Chúng đệ tử vội hành lễ.
Nam tử trung niên trên mặt để râu dài chính là đại trưởng lão Sở Nam của La Tông.
Sở Nam lăng không đứng phía trên đám đệ tử. Đệ nhất thánh địa La Tông lập tức trở nên yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về người mới đến.
Hai mắt Sở Nam sáng rực, chắp tay nói: “Trưởng lão Sở Nam của La Tông, ra mắt Lãnh tiền bối.”
Lãnh La nói: “Sở Nam? Không ngờ trăm năm trôi qua, ngươi lại trở thành đại trưởng lão La Tông.”
“Nhờ vận khí thôi. Nghe nói Các chủ Ma Thiên Các đích thân tới đây, sao ta dám không ra nghênh đón?” Sở Nam nói.
“Rất tốt.”
Sở Nam lăng không khom người: “Các vị ngàn dặm xa xôi tới đây, La Tông đương nhiên phải lấy lễ tiếp đón. Để ta khoản đãi các vị có được không?”
Sở Nam đương nhiên không muốn đắc tội với đại nhân vật bậc này. Lãnh La xuất hiện khiến đám người bọn hắn vô cùng kinh ngạc.
Đáng tiếc, Lãnh La giống với Minh Thế Nhân, đều không thích loại người khách sáo ngoài mặt chỉ toàn lễ nghi phiền phức này.
Lãnh La trầm giọng nói: “Lãnh mỗ nói lại lần nữa. Các ngươi không xứng được đối thoại với Các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận