Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1223

Hai người bọn hắn đã làm đến mức này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục Châu.
Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Lão phu nhận thành ý của các ngươi… Các ngươi cứ trở về trước đi.”
Nghĩa bóng là, lão phu phải cân nhắc đã. Về phần Ninh Vạn Khoảnh, Lục Châu không có ý định thả hắn rời đi.
Lục Châu hạ lệnh đuổi khách, hai người không dám bám mãi không đi.
“Xin mời.” Mạnh Trường Đông nói.
“Cáo từ.”
Hai người vừa quay lưng đi, Lục Châu bỗng nói với Giang Cửu Lý: “Vừa rồi ngươi nói tới Hắc Diệu Thạch…”
Giang Cửu Lý lập tức gật đầu: “Lục tiền bối yên tâm, không quá ba ngày sẽ đưa tới cửa.”
Nói xong, hai đại thẩm phán dẫn theo đoàn người rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đi tới, cầm lấy một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch rồi cất kỹ.
Đáng tiếc chỉ có một phần.
Theo lời Giang Cửu Lý, Bạch Tháp còn rất nhiều tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Bản thân Lục Châu hiện tại cũng chỉ có 11 phần, muốn tập hợp được 100 phần e là rất khó.
Hắc Tháp giỏi lắm cũng chỉ cho được một phần.
“Đưa mấy thứ này đến Thiên Vũ Viện.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Chờ Thẩm Tất mang đống rương rời đi, Vu Chính Hải mới lên tiếng:
“Sư phụ, Hắc Tháp Bạch Tháp đang lôi kéo chúng ta. Ngài có định chọn đứng về một bên không?”
“Không cần thiết.” Lục Châu đáp.
Phan Ly Thiên cười nói: “Các chủ cao kiến. Bọn hắn cứ việc tranh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Nếu thật sự chọn đứng về một phía, thế cân bằng sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó không thể chiếm được chút lợi nào. Chỉ cần Hắc Tháp Bạch Tháp còn tiếp tục giằng co thì bọn hắn sẽ phải cư xử biết điều với Ma Thiên Các.”
Tả Ngọc Thư nói bổ sung:
“Mâu thuẫn giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp rất sâu, hiện tại bọn hắn đều biết huynh trưởng là cường giả mười hai Mệnh Cách. Lúc trước là thế song phương, hiện tại là thế chân vạc…”
Lục Châu bỗng nói: “Nhưng vẫn có không ít kẻ đui mù.”
“Huynh trưởng đang nói tới Hắc Diệu liên minh?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Phan Ly Thiên đáp: “Không phải bọn hắn thì còn ai vào đây.”
Nói đến đây, Phan Ly Thiên cao giọng, khom người nói: “Lão hủ nguyện theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh một chuyến để đòi công đạo.”
Hoa Vô Đạo cũng nói: “Hắc Diệu liên minh giết chết mấy trăm người vô tội, đúng là lũ vô nhân tính. Ta cũng nguyện ý theo Các chủ đến Hắc Diệu liên minh.”
Hai trưởng lão còn lại vừa định tỏ thái độ thì Lục Châu đã lắc đầu nói:
“Các vị nên tập trung xung kích lên Thiên Giới Bà Sa thì hơn. Hiện nay Hắc Tháp không còn lũng đoạn Mệnh Cách thú, chính là cơ hội tốt để các vị quật khởi.”
Thiếu điều muốn nói các ngươi bây giờ đang cản trở ta đó.
Bốn vị trưởng lão vốn định đi theo để mở mang kiến thức, nhưng nghĩ lại tu vi bèo bọt của mình đành thôi.
Lục Châu âm thầm suy tư.
Phù văn thông đạo là phương thức di chuyển nhanh chóng nhất giữa các giới. Xem ra vẫn phải tìm cách mời chào một vị phù văn sư mới được.
Phù văn sư có địa vị cao, số lượng lại thưa thớt, muốn tìm một người thích hợp thật là khó khăn.
Tư Vô Nhai tuy rất am hiểu về nghiên cứu nhưng hắn thích hợp làm việc khác hơn… Bắt hắn toàn tâm toàn ý nghiên cứu phù văn thông đạo chính là đại tài tiểu dụng.
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông đi vào đại diện, khom người nói:
“Các chủ, thất tiên sinh truyền tin cho ngài, phù văn thông đạo đã hoàn thành.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Đúng là cầu được ước thấy… Nếu rút thưởng cũng được như vậy thì lão phu đã sớm trở thành chí tôn đệ nhất thiên hạ.
Hoa Vô Đạo cười nói: “Không ngờ về phương diện này, thất tiên sinh lại am hiểu sâu đến thế.”
Lục Châu giải thích: “Có bản vẽ của Tiêu Vân Hoà nên mọi chuyện mới thuận lợi như vậy. Nhưng muốn có thể bố trí thông đạo khắp nơi như phù văn sư thì vẫn rất khó.”
“Phù văn sư nắm rất rõ từng loại chi tiết trên trận văn, đồng thời cũng phải có tu vi cực mạnh. Ta cảm thấy Tả trưởng lão có tiềm năng phát triển theo phương diện này.” Phan Ly Thiên nói.
Tại kim liên giới, Tả Ngọc Thư vốn là thiên tài Nho môn, nếu bà ta không rời đi thì bây giờ đã là đệ nhất cao thủ ấn phù. Vũ khí Bàn Long Trượng trong tay khiến người vừa nghe đã sợ mất mật. Chỉ tiếc hiện nay không còn như xưa, Tả Ngọc Thư hiểu rất rõ thực lực của mình, bèn xua tay nói:
“Lão thân không làm được đâu, nếu không nhờ có huynh trưởng thu nhận thì lão thân đã chết già trong núi sâu, đâu còn cơ hội được nhìn đến mảnh thiên địa này.”
Kỳ thực bốn vị trưởng lão đều cảm thấy như vậy. Bọn họ từng là nhân vật quáo tháo phong vân, năng lực tu hành cũng tạm được, nhưng so sánh với tầng cao nhất thì vẫn thua kém rất nhiều, khó tránh khỏi tâm lý tự ti.
Lục Châu nói: “Đừng nhụt chí. Ma Thiên Các vẫn cần các vị trưởng lão làm trụ cột. Các vị vốn là thiên tài nhất đẳng, không thiếu kỳ ngộ và tài nguyên, chỉ thiếu thời gian…”
Bốn vị trưởng lão gật đầu.
Bọn họ đã phá vỡ hạn chế về tu vi, thọ mệnh cũng tăng lên rất nhiều. Xét về thiên phú, ngoại trừ thập đại đệ tử Ma Thiên Các ra thì bọn họ cũng không thua kém ai.
“Chúng ta sẽ tận lực, sớm bước vào Thiên Giới Bà Sa.” Hoa Vô Đạo nói.
Không có hắc liên giới lũng đoạn, việc thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Việc Ma Thiên Các đề thăng thực lực chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Huynh trưởng dự định dẫn theo ai đến hắc liên giới?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Đây cũng là một vấn đề cần quan tâm. Người đi cùng Lục Châu ít nhất phải có thực lực Thiên Giới Bà Sa mới có thể đánh một trận và có khả năng đơn độc hành sự.
Nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Thẩm Tất, Vu Chính Hải.”
“Không dẫn theo nhiều người để tăng khí thế sao?” Tả Ngọc Thư hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận