Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1388

Kim quang quanh thân Lục Châu tiêu tán. Mười phút đã kết thúc. Hiện tại Hắc Hoàng chỉ còn bốn Mệnh Cách, Lục Châu cũng chẳng có gì để lo lắng.
“Đại thuật huyết tế?” Lục Châu nhìn Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh giải thích:
“Ta cũng chỉ biết một tầng da lông về thuật này mà thôi. Thuật này có thể khiến tu hành giả thoát ly hạn chế về Mệnh Cách, trong người có thêm lực lượng suy bại. Từ xưa đến nay, nhân loại tu hành đều phải nghịch thiên cải mệnh, không ngừng sáng tạo ra thọ mệnh và sinh cơ, phá vỡ ràng buộc của thiên địa, tạo thành Mệnh Cách. Nhưng hung thú cực kỳ cường đại lại không bị những hạn chế này.”
Lục Châu nói: “Thoát ly hạn chế về Mệnh Cách, cũng tức là thoát ly hạn chế về thọ mệnh và thiên địa ràng buộc. Hay cho một đại thuật huyết tế.”
Nói trắng ra chính là, ngươi không muốn làm con người nữa.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nhìn Đoan Mộc Sinh chằm chằm không chớp mắt.
“Nhân loại là linh trưởng của vạn vật. Trên con đường tu hành, không có động thực vật nào có khả năng so sánh với con người, nhưng thọ mệnh của chúng lại hơn xa nhân loại. Một cây đại thụ đã có thể sống đến trăm năm, ngàn năm, một con rùa nhỏ cũng sống được ngàn năm vạn năm. Nhân loại chỉ có thể siêu việt chúng trong khoảng thời gian ngắn. Nếu không có giới hạn về thọ mệnh, thiên địa này, vũ trụ này đều đã bị nhân loại thống trị. Vạn vật trên thế gian đều có định luật bảo toàn, đây là quy tắc trời cao lưu lại.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“A !”
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh đột nhiên gào lên.
Khí tức Thái Hư và tà khí trong cơ thể đang tàn phá bừa bãi cơ thể hắn, tra tấn hắn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mục Nhĩ Thiếp thấy thế vội nói:
“Hắn không được… hắn không được rồi. Hạt giống Thái Hư cũng ép không được, ép không được…”
Ầm!
Mục Nhĩ Thiếp nhảy lên, lại lần nữa vọt về phía Đoan Mộc Sinh, Minh Vương Giới trên tay bộc phát quang mang, lực tấn công tăng đến tối cường.
“Hạt giống Thái Hư, hạt giống Thái Hư…” Trong mắt hắn bây giờ chỉ có thứ này.
Nhưng chưởng ấn còn chưa đến, một kim sắc chưởng ấn đã đánh tới, nện vào lồng ngực hắn.
Ầm!
Mục Nhĩ Thiếp bị đánh văng, nằm liệt dưới đất.
Lục Châu nhìn Mục Nhĩ Thiếp nằm đó, thu tay lại nói: “Lão phu tặng ngươi Minh Vương Giới, ngươi lại dám dùng nó đối nghịch với lão phu?”
Phốc !
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp phun ra một ngụm máu, thân thể lại hư thối thêm một bậc.
Mẹ nó thứ này vốn là của trẫm mà!
Hắn cực kỳ thống khổ, quá lười để giải thích.
Không hoàn thành đại thuật huyết tế, lực phản phệ quả thật khó có người nào chịu nổi.
Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện.
“Ngươi không thể giết trẫm!” Mục Nhĩ Thiếp như hồi quang phản chiếu, ý thức đột ngột thanh tỉnh lại, “Trẫm mà chết thì hắn cũng phải chết!”
Lục Châu dùng nhị chỉ điều khiển kiếm, Vị Danh Kiếm bay vọt về phía trước, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn…
Ngàn vạn kiếm cương như giao long đâm xuyên lồng ngực Mục Nhĩ Thiếp.
[Ting ! đánh giết ba Mệnh Cách, thu hoạch được 9.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Mục Nhĩ Thiếp không còn khí tức.
Toàn thân hắn bốc lên một làn khói, làn khói tím đen từ từ bay vào không trung, rất nhanh thi thể hắn đã hoá thành một bộ xương khô.
Minh Vương Giới trên ngón tay rắc một tiếng, vỡ tan ra.
Lục Châu nhìn hắn, không có chút thương hại nào.
Ninh Vạn Khoảnh thở dài lắc đầu, tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm giác được Mục Nhĩ Thiếp đã chết, khí tức hoàn toàn biến mất.
Hắn còn đang nghi hoặc thì bên tai bỗng truyền đến tiếng xoẹt xoẹt.
Trong lòng Ninh Vạn Khoảnh khẽ động: “Lục các chủ?”
“Cát bụi trở về với cát bụi, tránh để có kẻ dùng vu thuật tác oai tác quái, lão phu dứt khoát tiễn hắn.”
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh.
Biểu tình của Đoan Mộc Sinh càng lúc càng thống khổ, hạt giống Thái Hư bốc lên khí tức ngập trời, thu nạp toàn bộ tử sắc khí thể của Ly Lực.
Toàn bộ thi thể nhân loại và hung thú xung quanh trôi nổi lên không trung, trong nháy mắt chỉ còn da bọc xương.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên gào thét, toàn thân nổi gân xanh, lúc nào cũng có thể bạo tạc.
Lục Châu nhíu mày, thi triển một đoá lam liên trị liệu.
Thần thông Thiên thư dung nhập vào người Đoan Mộc Sinh, sinh cơ cuồn cuộn chống lại lực lượng suy bại, hạt giống Thái Hư bay trở về đan điền khí hải, tử khí từ từ bị lam liên áp chế.
Đoan Mộc Sinh bình tĩnh trở lại nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, hai mắt Đoan Mộc Sinh đột ngột bật mở, trong mắt toả ra quang mang, miệng thở hổn hển.
Nhưng Lục Châu có thể nhìn thấy độ trung thành của hắn đang cấp tốc suy giảm.
“Đoan Mộc Sinh!” Lục Châu quát lớn.
Toàn thân Đoan Mộc Sinh run lên kịch liệt, lui về sau mấy bước. Độ trung thành khi thì tăng lên khi thì sụt xuống.
Hắn đang giãy giụa!
“A !”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên hét thảm một tiếng, Bá Vương Thương bay vào tay hắn, hắn điên cuồng lao vọt tới tấn công Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh giật mình lui lại, không ngừng tung chưởng ấn ngăn trở.
“Đoan Mộc Sinh, ngươi làm gì thế?” Ninh Vạn Khoảnh lo lắng nói.
Hắn có thể cảm giác được Đoan Mộc Sinh đã thoát thai hoán cốt, lực lượng và tốc độ đều cao hơn hẳn trước đó rất nhiều.
Lục Châu nhíu chặt mày, năm ngón tay vồ tới, Ma Đà Thủ Ấn bay ra.
“Đoan Mộc Sinh!”
Tiếng quát này chấn trụ Đoan Mộc Sinh mấy giây. Ma Đà Thủ Ấn thành công tóm chặt lấy hắn.
Lục Châu bay tới đứng trước mặt Đoan Mộc Sinh, cẩn thận quan sát.
Đoan Mộc Sinh cố nhịn lại cơn đau đớn do tử khí ăn mòn, hai tay ôm đầu như thể đầu hắn sắp nổ tung.
“Sư, sư phụ… Đồ nhi, đồ nhi… A! Tránh ra!”
Bá Vương Thương lượn vòng đâm về phía Ma Đà Thủ Ấn.
Ninh Vạn Khoảnh nghiêm mặt nói: “Tà khí nhập thể. Tam tiên sinh chỉ sợ đã nhập ma rồi.”
“Ma?”
Từ trước đến nay thế nhân định nghĩa chữ “ma” rất không minh bạch. Bọn họ gọi những kẻ tàn nhẫn ác độc là ma, kẻ làm việc đi ngược với lợi ích tu hành giới cũng là ma.
Bây giờ, phương pháp tu hành trái ngược với những người khác cũng gọi là ma.
Cái gì là ma?
Người người đều là ma cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận