Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1905: Thượng Chương Đại Đế

Tiểu Diên Nhi tức giận bước ra, hậm hực nói: “Giả thần giả quỷ! Ngươi thật đáng ghét!”
Nam tử không tức giận mà hỏi lại: “Đáng ghét?”
“Ngươi lưu lại câu nói vớ vẩn đó ở khắp mọi nơi, còn ngồi rình ở đây, làm sao ngươi làm được?”
Tiểu Diên Nhi cảm thấy kế hoạch của Ma Thiên Các đã rất tốt, khoảng thời gian này bọn họ không ngừng dời chỗ chính là vì phòng ngừa bị phát hiện, sao đối phương có thể trùng hợp chờ sẵn ở đây?
Nam tử đáp: “Thái Hư có thần vật có thể truy tung tu hành giả từ thánh nhân trở lên. Mặc kệ các ngươi trốn đi đâu cũng sẽ bị thần vật tìm tới. Chỉ là… ta khinh thường dùng thứ này.”
“Vậy ngươi dùng cái gì?” Tiểu Diên Nhi rất cạn lời.
Nam tử chỉ vào đầu mình.
Phan Ly Thiên không tin, con đường chạy trốn thiên biến vạn hoá, hắn làm sao có thể tính toán chính xác như thế được!
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi là biết không thông minh rồi, kém quá xa so với thất sư huynh của ta!”
Thất Sinh không tức giận mà bật cười: “Trong tay ta có một thứ còn chuẩn xác hơn cả thần vật Thái Hư.”
“Kỳ thực ta vốn có thể tìm các vị tán gẫu sớm hơn một chút, nhưng mà ta nhịn xuống.” Thất Sinh thở dài một tiếng, “Rất nhiều chuyện phải đợi người khác đi đầu, mình mới có thể làm được.”
Năm người nghe chẳng hiểu mô tê gì. Tiểu Diên Nhi cự cãi: “Ngươi muốn bắt ta về Thái Hư? Ngươi là ai chứ?”
Thất Sinh nói: “Tại hạ là Thất Sinh.”
“Ngươi đến từ Thái Hư?” Phan Ly Thiên hỏi.
Một tên Ngân Giáp Vệ nói: “Đứng ở trước mặt các ngươi chính là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện, Thất Sinh tiên sinh!”
“Đồ Duy điện?!” Năm người lập tức lui lại như lâm đại địch.
Thất Sinh nói: “Đừng khẩn trương, ta không có ác ý.”
“Tu hành giả Đồ Duy điện không ngốc thì cũng đều là người xấu! Chúng ta đi!”
Soạt !
Phạm Thiên Lăng quấn quanh bốn vị trưởng lão, thánh nhân chi quang hiện ra, Tiểu Diên Nhi thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ lấp loé về nơi xa.
Thất Sinh không vội vã đuổi theo mà tán thưởng nói: “Tuổi trẻ như vậy đã thành thánh nhân… đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.”
“Điện thủ, không đuổi theo sao?” Ngân Giáp Vệ nghi hoặc hỏi.
“Bọn hắn sẽ trở về thôi.” Thất Sinh ngồi xuống băng ghế trong lương đình.
Tên Ngân Giáp Vệ không hiểu gì, lặng lẽ gãi gãi đầu.
Thất Sinh mở một cuộn giấy trắng ra, nâng bút vẽ tranh. Trong tranh chính là địa đồ hắc liên, cuối cùng chấm nhẹ vào một vị trí trên địa đồ. Chính là vị trí của bọn họ.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, Tiểu Diên Nhi và bốn vị trưởng lão trở về theo đường cũ. Chẳng qua sau lưng bọn họ là một con hung thú toả ra quang hoa quỷ dị, rượt ở đằng sau.
Con hung thú kia hai mắt như điện, lông toàn thân dựng thẳng, thân thể thon dài như một con hổ.
“Thánh hung Thái Hư…” Ngân Giáp Vệ cả kinh.
Sắc mặt bốn vị trưởng lão khó coi vô cùng, rõ ràng là chịu đau không ít. Mà trên đầu Xích Hổ lại xuất hiện một bóng người.
Lúc này Thất Sinh mới đứng lên, khom người hành lễ: “Tham kiến Thượng Chương Đại Đế.”
Tất cả Ngân Giáp Vệ đồng loạt khom người: “Bái kiến Đại Đế!”
Bốn vị trưởng lão ngẩn ngơ. Đây… đây chính là một vị Đại Đế?
Người đến đúng là Thượng Chương Đại Đế của Thượng Chương điện. Hắn là một trung niên nam tử mặc trường bào đỏ, để râu dưới cằm, trên trán hiện rõ khí chất đế vương, ánh mắt sắc bén bắn ra u quang, sau lưng có một vầng sáng như ẩn như hiện.
Chỉ có một người một thú, không còn ai khác.
Thượng Chương Đại Đế nhìn mọi người một lần rồi nói: “Thất Sinh, việc bản đế đáp ứng ngươi đã làm xong rồi.”
“Đa tạ Đại Đế thủ hạ lưu tình.”
Thất Sinh đưa tay chỉ về phía Tiểu Diên Nhi đứng giữa bốn vị trưởng lão: “Tiểu nha đầu này là một trong những người nắm giữ hạt giống Thái Hư… Về phần thiên phú của nàng hẳn Đại Đế đã biết, Thất Sinh không dám nhiều lời.”
Thượng Chương Đại Đế nhìn Tiểu Diên Nhi, gật đầu hài lòng: “Nha đầu, cả thiên hạ này đều đang tìm ngươi. Chỉ có đi theo bản đế ngươi mới được an toàn, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Diên Nhi tức giận trừng mắt.
“Nếu ngươi có thể khiến bản đế hài lòng, bản đế sẽ thu ngươi làm đồ đệ.” Thượng Chương Đại Đế nói.
“Mơ tưởng!” Tiểu Diên Nhi đạp đất xông lên.
“Nha đầu!” Bốn vị trưởng lão lập tức bay theo nàng, bốn toà pháp thân xuất hiện bao bọc quanh người Tiểu Diên Nhi như bốn ngọn núi vàng rực.
Thượng Chương Đại Đế phất tay, một chưởng đánh ra áp trụ toàn bộ bốn toà pháp thân. Bốn vị trưởng lão không chịu nổi một kích, bay ngược ra ngoài.
“Trưởng lão!” Tiểu Diên Nhi nặng nề hô lên.
“Đi mau!” Tả Ngọc Thư bóp nát ngọc phù. Bàn Long Trượng bay lên, ấn phù lượn vòng đầy trời.
Thất Sinh thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Cần gì chứ?”
Thượng Chương Đại Đế vung tay áo, bốn người lại bay ra, khí huyết cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực.
Tiểu Diên Nhi giận dữ phóng tới Thượng Chương Đại Đế, quang mang trên người toả sáng, pháp thân trùng thiên!
Hai mắt Thượng Chương Đại Đế sáng lên: “Thánh nhân.”
Bốn vị trưởng lão vẫn ngoan cường xông tới lần nữa. Thượng Chương Đại Đế vung tay, bốn người phun máu văng ra xa. Hắn hừ lạnh nói: “Nếu không phải bản đế đã hứa trước với Thất Sinh, các ngươi đã là người chết từ lâu, còn dám làm càn trước mặt bản đế?”
Trong lòng bốn vị trưởng lão tuyệt vọng vô cùng. Đây chính là Đại Đế, bọn hắn làm sao có thể đấu lại?
Bốn người vô lực trơ mắt nhìn Thượng Chương Đại Đế đánh ra một vòng ánh sáng trói chặt Tiểu Diên Nhi.
“Thả ta ra! Mau thả ra!” Tiểu Diên Nhi cố gắng giãy giụa.
Thất Sinh lên tiếng khuyên bảo: “Tiểu nha đầu, nghe lời khuyên của ta, thay vì rơi vào tay ác nhân thì chẳng bằng ngươi đi theo Đại Đế. Nhớ kỹ lời ta nói… các ngươi trốn không thoát.”
Thượng Chương Đại Đế thi triển ấn pháp trói buộc Tiểu Diên Nhi lên lưng Xích Hổ rồi nói: “Mới có một người, còn người nữa đâu?”
Thất Sinh nói: “Ở Đại Đô thành hồng liên giới.”
“Ngươi !” Phan Ly Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Thất Sinh. Hắn bỗng cảm thấy người trẻ tuổi này đáng sợ đến cực điểm.
Thất Sinh nói: “Đại Đế tha cho các ngươi một con đường sống, còn không biết tạ ơn?”
Phan Ly Thiên bật cười ha hả: “Lão hủ thấy ngươi tuấn tú lịch sự, vì sao lại phải làm con chó cho Thái Hư sai bảo?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận