Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1560

Ngu Thượng Nhung nhìn Minh Thế Nhân, lộ ra ánh mắt tán dương: “Thiên phú của đệ rất tốt, lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, đừng nên lãng phí cơ duyên này.”
“Cẩn tuân nhị sư huynh dạy bảo.” Minh Thế Nhân đáp.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, thân ảnh như chim yến nhẹ nhàng lao đi rồi biến mất giữa cánh rừng.
Minh Thế Nhân lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ thầm thì: “Hai tên biến thái.”
Một tháng sau.
Tương đương với hơn tám năm đã trôi qua, đám người Ma Thiên Các đã có chút nôn nóng. Hao tổn quá nhiều thọ mệnh, dù là tu vi có bước tiến dài vẫn khó khiến lòng người an tâm.
Mà Lục Châu cũng cảm thấy nôn nóng bất an không thôi.
Hắn vốn cho rằng sử dụng Thiên Hồn Châu sẽ cực kỳ thuận lợi, nào ngờ sự thật hoàn toàn ngược lại, phi thường khốn khó.
Trong đan điền khí hải của hắn đã sinh ra ba đạo năng lượng, liên tục va chạm. Trong Mệnh Cung cũng xuất hiện ba quả trứng gà ẩn hiện kim quang.
Hắn không tài nào hiểu được vì sao lại thành thế này.
“Cực hạn?”
Lục Châu đã cảm nhận được cực hạn. Ba cỗ lực lượng kia lúc nào cũng có thể xông phá tường khí hải. Cuộc giằng co đã đến lúc nên dừng lại.
“Không phá thì không xây được.”
Lục Châu vung tay đánh xuống mặt đất, tốc độ của Trấn Thọ Thung lập tức tăng lên thành 5.000 lần!
Quanh khu vực ngàn mét tạo thành một vòng xoáy.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đan điền khí hải của Lục Châu không còn lực lượng Thiên Tướng duy trì, ba đạo năng lượng lập tức xông ra ngoài.
Ầm!
Tường khí hải bị phá vỡ. Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy một màn thần kỳ.
Đạo quang cầu thứ nhất tạo thành một khu vực Mệnh Cách tại vị trí Xuất Hải Cách.
Đạo quang cầu thứ hai rất không an ổn, chạy tới chạy lui tán loạn khắp nơi, sau đó vọt ra khỏi biên giới. Phanh!
Vị trí mà nó vừa xung kích chính là khoảng trống dành cho liên diệp trên liên toạ. Roẹt… Một mảnh liên diệp mọc ra.
“Kim diệp thứ mười một?”
Hắn nhớ tới lời Lam Hi Hoà từng nói, nàng tu hành xảy ra sai sót, sau khi khai Mệnh Cách thứ mười hai phải khai thập nhất diệp chứ không phải Mệnh Cách thứ mười ba.
Lục Châu rốt cuộc cũng khai thập nhất diệp!
Trong lúc hắn còn đang suy tư, đạo quang cầu thứ ba đã hình thành một khu vực Mệnh Cách tại vị trí: Nhật Nguyệt Tịnh Minh.
Mệnh Cung từ từ ổn định lại, đan điền khí hải sinh ra tường khí hải mới, rộng rãi vô biên.
“Thập nhất diệp, mười ba Mệnh Cách?” Lục Châu kinh ngạc vô cùng.
Chỉ một món Thiên Hồn Châu đã giúp hắn đề thăng lớn đến mức này, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu.
Tuy rằng quá trình có chút gian nan, nhưng thành quả thật sự khiến Lục Châu kinh hỉ.
Ông !
Liên toạ xoay tròn, nguyên khí tràn ra.
Lục Châu tỉnh táo lại, Trấn Thọ Thung xoay chuyển quá nhanh rồi, lập tức quát: “Thu.”
Ầm!
Trấn Thọ Thung bay về lòng bàn tay.
Năng lượng trên liên toạ vẫn đang trong trạng thái tràn ra. Lục Châu bèn nói: “Phóng thích.”
Ngay sau đó, liên toạ đột nhiên khuếch trương ra gấp trăm ngàn lần, phanh phanh phanh…
Kim liên xoay tròn, hai đại Mệnh Cách đồng thời phóng xuất ra lực lượng trong hải khiếu. Hơi nước trong không trung đóng băng, mặt đất thành đá tuyết, từng đoá bông tuyết như thuỷ liên lan ra tứ phương, đi đến đâu là chém ngã toàn bộ thụ mộc đến đó.
Lục Châu cạn lời,.
Đám người Ma Thiên Các lập tức gọi ra Tinh Bàn, ngăn trở Thủy Liên Phong Bạo.
Thiên Hồn Châu quả thật đã trợ giúp hắn vượt qua Mệnh Quan thứ hai.
“Năng lực Mệnh Quan thứ hai chính là Thủy Liên Phong Bạo?”
Mệnh Quan thứ nhất có năng lực Hoả Nộ Kim Liên, gây ra sát thương trong phạm vi lớn. Mệnh Quan thứ hai là Thủy Liên Phong Bạo, bộc phát ra lực lượng chí cường. Chỉ là cái trước sử dụng Nghiệp Hoả, cái sau sử dụng năng lực băng phong và ngự thuỷ.
Cho dù chỉ là một phần nhỏ năng lượng tràn ra cũng đã tạo thành tổn thương khiến Lục Châu phải bất ngờ.
Thủy Liên Phong Bạo không chỉ chém ngã đám thụ mộc mà còn mang theo hàn ý, cướp đi dào dạt sinh cơ từ trong thiên nhiên.
Có lúc Lục Châu cũng cảm thấy kỳ quái, nơi này quanh năm không có ánh nắng, không thể quang hợp, vì sao cây cỏ lại tươi tốt đến thế?
Đúng là thế giới tràn ngập điều lạ.
Thủy Liên Phong Bạo bộc phát xong, chỉ kéo dài trong giây lát rồi từ từ biến mất. Rừng cây lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
À không, hiện tại khu vực xung quanh chỉ còn lại một đám gốc cây.
Nhan Chân Lạc thu hồi Tinh Bàn, bốn huynh đệ Khổng Văn từ xa lướt tới. Sau đó Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi, Hải Loa cũng xuất hiện.
“Sư phụ đang làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi thầm thì.
Vu Chính Hải hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là bị giật mình.” Khổng Văn lúng túng đáp.
“Về sau quen thuộc là được… Ta cho ngươi một lời khuyên, khi Các chủ tu luyện, cho dù ngươi có tò mò đến cỡ nào cũng không được đến gần.” Nhan Chân Lạc nói.
Khổng Văn gật đầu.
Từ khi hắn vào Ma Thiên Các, nếu không nhờ Nhan Chân Lạc thường xuyên nhắc nhở một số quy tắc ngầm thì chắc Khổng Văn hắn đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập từ lâu. Chẳng hạn như: không nên trêu chọc hai đại tổ tông, không có mệnh lệnh của Lục Châu thì không được đến gần…
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tuổi thọ còn lại: “4.096.862 ngày, tương đương 11.224 năm.
“Không bị giảm đi thọ mệnh?”
Khai Mệnh Cách thứ mười hai tăng thọ 1.500 năm, khai thập nhất diệp và Mệnh Cách thứ mười ba mỗi cái tăng thọ 3.000 năm. Điều này có nghĩa là sử dụng Thiên Hồn Châu, Lục Châu chỉ được tăng thêm thọ mệnh chứ không bị trừ đi.
Đúng là tiền vô cổ nhận, hậu vô lai giả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trấn Thọ Khư lưu chuyển hao tổn hơn tám năm, so với trước kia thì tốc độ này không tính là quá biến thái.
“Tập hợp đi.” Lục Châu truyền âm nói.
Đám người Ma Thiên Các lập tức chạy đến, khom người hành lễ.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu nhìn đám người, có thể thấy tu vi bọn hắn tăng lên không ít.
Lục Châu hỏi Lục Ly: “Công hiệu của Lam Thuỷ Tinh thế nào?”
“Được sự giúp đỡ của Lam Thuỷ Tinh, khí tức Thái Hư nồng đậm đã khiến Mệnh Cung của ta nới rộng ra nhiều. Nhờ có Trấn Thọ Khư hỗ trợ, không bao lâu nữa ta sẽ có thể khai thêm một Mệnh Cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận