Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1582

Lục Châu nói: “Lão phu có một tai mắt, tên là Giang Ái Kiếm, kỳ thực hắn và ngươi giống nhau đến mấy phần.”
“Giang Ái Kiếm?”
“Tên thật là Lưu Trầm, là tam hoàng tử hoàng thất Đại Viêm. Hoàng thất nội đấu, toàn bộ một ngàn người trong cung hắn đều chết sạch, chỉ còn lại mình hắn lưu lạc trong dân gian.” Minh Thế Nhân thở dài nói, “Đó đúng là một gia hoả khiến người ta ghét.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đã thấy nhớ. Khi nào về phải tìm hắn đi uống rượu mới được.
So sánh một phen, Minh Thế Nhân vẫn thấy Giang Ái Kiếm thuận mắt hơn Triệu Dục nhiều.
Phi liễn bay vào biển mây, Lục Châu không tiếp tục trò chuyện mà tập trung vào thẻ đạo cụ.
Điểm công đức: 387.810 điểm.
Lục Châu mua chín tấm Thẻ Hàng Cách, lại mua bốn tấm Thẻ Kết Hợp. Sau khi hợp thành một tấm Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp, điểm công đức chỉ còn lại 73.810 điểm.
Thoáng chốc đã nghèo khố rách áo ôm.
Nếu hiệu quả không đủ tốt, sau này hắn không thèm mua thẻ nữa mà cứ dốc hết vào Thú Chi Tinh Hoa cho Bạch Trạch ăn!
Lục Châu lấy Thẻ Phục Chế ra, mặc niệm: “Phục chế.”
[Ting ! phục chế thành công.].
Tấm Thẻ Phục Chế tinh xảo trong tay đã trở thành Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp, giống hệt như bản gốc.
[Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp bản phục chế: có xác suất thu hoạch được hai Mệnh Cách cao cấp nhất của mục tiêu.] Giới hạn mục tiêu dưới cấp thánh nhân.
“Dưới thánh nhân?”
Trước đó thẻ đạo cụ không hề có hạn chế, nhưng bây giờ lại có. Theo lý luận bảo toàn pháp tắc, tất cả năng lượng đều đến từ một chỗ, vậy những tấm thẻ đạo cụ này lấy năng lượng từ đâu?
Chẳng lẽ có một vị đại năng nào đó ẩn trong bóng tối giúp đỡ lão phu?
Lục Châu đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía. Tam đại thần thông thiên nhãn, thính lực và khứu giác đồng thời mở ra.
Một cỗ năng lượng đặc thù ba động xuất hiện bao trùm bốn phương tám hướng. Một chút gió thổi cỏ lay đều truyền vào tai vào mắt Lục Châu.
Ngoại trừ một đám phi cầm vỗ cánh bay lượn thì không có động tĩnh gì khác.
Lục Châu thu hồi thần thông Thiên thư, khẽ lắc đầu, nhận ra mình nghĩ hơi nhiều.
Làm xong mọi việc cần làm, Lục Châu lại mặc niệm thần thông để quan sát Chư Hồng Cộng.
Có thể thu hoạch được nhiều điểm công đức lễ bái như thế, ngoài Chư Hồng Cộng ra thì không còn ai khác.
Hình ảnh hiện ra.
Lục Châu nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang ngồi trên một chiếc ghế toả kim quang lóng lánh. Tái Hồng ngồi ngay bên cạnh hắn.
Trong đại điện, văn võ bá quan đều cung kính khom người.
“Hiền đệ, trẫm nhớ ngươi muốn chết. Ngươi vừa trở về đã giải quyết nguy cơ cho Đại Khánh, đúng là phúc tinh của chúng ta nha!” Tái Hồng vỗ vai Chư Hồng Cộng nói.
Chư Hồng Cộng bật cười ha hả: “Đều là tiện tay mà thôi. Sau khi ta đi cũng rất nhớ nơi này, hôm nay trở về cảm giác như vừa được về nhà vậy. Rất dễ chịu…”
Vừa nói hắn vừa lộ ra vẻ mặt thoả mãn.
Tái Hồng nói: “Lần này hiền đệ trở về thì đừng đi nữa.”
“Không đi.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Vậy thì tốt quá, trẫm đã lệnh cho người xây hành cung cho hiền đệ, từ nay về sau đệ cùng trẫm song song bình toạ, xem như thân huynh đệ, đệ thấy thế nào?” Tái Hồng nói.
“Vậy sao được?”
“Ai dám kháng chỉ của trẫm? Hơn nữa, hiền đệ là thánh chủ, làm ra rất nhiều cống hiến cho Đại Khánh, được ngàn vạn dân chúng ủng hộ.”
Thiếu điều muốn dâng ra hoàng vị luôn rồi.
Tái Hồng lại nói: “Sau khi hiền đệ đi, hoàng muội của trẫm cả ngày không buồn ăn uống. Nay hiền đệ trở về, trẫm tự mình chủ hôn, thành toàn cho hai người các ngươi. Đệ thấy có được không?”
Chư Hồng Cộng đứng lên, cười híp mắt như trăng khuyết. Hắn vừa định đồng ý, chợt nghe thấy trong đám văn võ bá quan truyền tới thanh âm:
“Bát tiên sinh, chúng ta còn có chính sự phải làm, ngươi không thể hồ đồ như thế.”
Người vừa lên tiếng chính là Triệu Hồng Phất đi cùng hắn đến đây.
“Vị này là?” Tái Hồng nghi hoặc hỏi.
“Triệu Hồng Phất cô nương đây là tuỳ tùng của ta.” Chư Hồng Cộng nói.
Tái Hồng nhíu mày. Chỉ là một tuỳ tùng mà lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với thánh chủ?
Triệu Hồng Phất nghe vậy, cau mày nói: “Bát tiên sinh, lúc xuất phát ngươi đâu có nói như vậy.”
Chư Hồng Cộng tiện tay vung lên: “Giam nàng ta lại đi, tiểu tuỳ tùng của ta có chút vấn đề về đầu óc.”
“Vâng!”
Triệu Hồng Phất câm nín.
Triệu Hồng Phất rốt cuộc cũng được lĩnh giáo khả năng trở mặt như trở bánh tráng của Chư Hồng Cộng, khiến người ta nhìn mà than thở.
“Chư ca, hai huynh đệ chúng ta đồng hành mà đi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt nàng ta lại. Đến nam hay nữ còn không phân biệt được, đầu óc càng lúc càng hồ đồ rồi.” Chư Hồng Cộng phất phất tay.
Mấy tên thị vệ bên ngoài đại điện lập tức đi vào. Nhưng bọn hắn đều là kẻ yếu, ở trước mặt Triệu Hồng Phất chẳng chịu nổi một chiêu.
Triệu Hồng Phất vung liên hoàn cước, đá bọn hắn bay ngược ra ngoài.
Tái Hồng nhíu mày, đành nhìn sang Chư Hồng Cộng cầu trợ giúp.
Chư Hồng Cộng chỉ vào Triệu Hồng Phất nói: “Triệu Hồng Phất, lão hổ không phát uy thì ngươi coi ta là mèo bệnh sao?”
Vừa nói hắn vừa đi xuống bậc thang, phun ra hai ngụm nước bọt.
Triệu Hồng Phất lui về sau nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà đánh ta thì ta sẽ mách với thất tiên sinh đó! Đừng lại đây nha!”
“Ngươi mách đi, ta chỉ là không muốn chấp nhặt với huynh ấy thôi, chứ nếu mà đánh thật, ta có thể đánh huynh ấy nhừ tử.” Chư Hồng Cộng tiếp tục tiến về phía trước.
Cửa đại điện đóng lại, văn võ bá quan tránh sang hai bên.
Chư Hồng Cộng mỉm cười nói: “Dù sao ngươi cũng phải để ta hưởng phúc mấy ngày đã chứ, đúng không nào? Ở đây cách xa như vậy, bọn hắn làm sao mà biết được.”
Triệu Hồng Phất nói: “Hiện tượng mất cân bằng đã rất nghiêm trọng rồi, hoàng liên giới lại có vô số hung thú, lỡ như…”
Chư Hồng Cộng bẻ ngón tay rôm rốp: “Không có lỡ như gì cả, trời sập đã có sư phụ ta gánh! Hắc hắc, ngươi không nghe lời ta, vậy ta cho ngươi nếm mùi lợi hại!”
Chư Hồng Cộng giậm chân lao vọt về phía trước, huy quyền đánh ra.
“Quỳ xuống!”
Phịch!
Chư Hồng Cộng quỳ phịch xuống sàn nhà bóng loáng, thân thể theo quán tính trượt dài về phía trước.
Đám thị vệ, hoàng đế Tái Hồng cùng Triệu Hồng Phất thấy vậy thì mặt đầy ngơ ngác không hiểu sự đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận