Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1470

Lục Châu ngẩng đầu, vươn hai tay nghênh đón.
Ầm!
Bốn đạo chưởng ấn va chạm bắn ra cương ấn chém mất một nửa Vân Sơn đài, đôi bên rơi vào thế giằng co.
Lục Châu bình tĩnh suy tính, hai chưởng này có thể lấy đi hai Mệnh Cách của Tần Mạch Thương, nhưng lại chỉ có thể giằng co với hai đại quỷ bộc. Tu vi quỷ bộc chắc chắn hơn xa Tần Mạch Thương.
Quỷ bộc bỗng quay đầu lại nói: “Ngươi đang làm gì?!”
Trong nhóm bọn hắn còn có một người đứng yên bất động. Đó chính là nho sinh.
Từ đầu đến cuối nho sinh chỉ đứng một bên, lặng lẽ nhìn xem.
Lục Châu cũng nhìn về phía nho sinh, cau mày nói: “Là ngươi?”
Nho sinh giật mình hỏi: “Ngươi nhận ra ta?”
Quỷ bộc quát: “Tần Nại Hà, nhanh xuất thủ, hắn đã bị hai chúng ta khống chế!”
Nho sinh này chính là người tự do của Tần gia, Tần Nại Hà.
Tần Nại Hà điểm nhẹ mũi chân, cấp tốc nhảy vọt ra sau, không để ý đến quỷ bộc mà nhìn Lục Châu hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Ở trong mắt Lục Châu, quỷ bộc, Tần Mạch Thương và Tần Nại Hà đều là địch nhân.
Quỷ bộc nhắc nhở lần nữa: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì?"
"Mau giết hắn!" Quỷ bộc gầm thét.
Hai đại quỷ bộc đều không thể lý giải được vì sao Tần Nại Hà lại không xuất thủ. Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần hắn ra trận thì đối thủ sẽ ăn một kích lôi đình, thù của thiếu chủ cũng được báo.
Lục Châu ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Chỉ bằng các ngươi?"
Song chưởng gia tăng lực lượng Thiên Tướng. Phanh phanh!
Hai thanh sắc chưởng ấn trong giây lát bị đánh tan rã, quỷ bộc cảm giác cự lực đánh tới, toàn thân như diều đứt dây bay ngược ra sau, cánh tay suýt nữa đã đứt đoạn.
Tần Nại Hà nhìn mà kinh hãi, người trẻ tuổi này... Không đúng, tác phong và thần thái của người này tuyệt đối không phải người trẻ tuổi!
Hai đại quỷ bộc xoay chuyển mấy chục vòng trên không trung, Tinh Bàn xuất hiện giúp bọn hắn ổn định lại thân hình. Hai đại Tinh Bàn, một cái mười bốn Mệnh Cách, một cái mười lăm Mệnh Cách.
Quỷ bộc trợn tròn mắt nhìn Lục Châu lạnh nhạt đứng đó: "Ngươi chính là người lúc trước đã đả thương thiếu chủ?"
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã vọt tới, lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang bám vào lực lượng Thiên Tướng, dùng tốc độ khủng bố xuất hiện phía trên đầu hai người.
Hai đại quỷ bộc giật mình hoảng hốt. Bọn hắn vốn cho rằng có thể đem Tần chân nhân và Tần gia ra để chấn nhiếp đối thủ, nhưng người này căn bản không thèm nói nhiều lấy một câu.
"Đạo môn Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn!"
Sắc mặt quỷ bộc đại biến, vội đưa Tinh Bàn ra chống đỡ.
Liên tục chín đạo chưởng ấn đồng thời bay ra đánh vào từng quỷ bộc, tổng cộng mười tám đạo chưởng ấn không ngừng vỗ vào Tinh Bàn, lực lượng Thiên Tướng bên trong vô cùng hung mãnh.
Quỷ bộc mười bốn Mệnh Cách lập tức bị đánh rơi xuống Vân Sơn đài, trượt dài dưới nền đá, toàn thân đầy máu.
Quỷ bộc còn lại sắc mặt trắng bệch, hai tay tê dại, khí huyết cuồn cuộn, miễn cưỡng kháng trụ chín đạo chưởng ấn, quay đầu hét lên: “Lão tam!”
Tứ đại quỷ bộc vốn là sư huynh đệ, người đầu tiên bị Lục Châu giết là lão tứ. Lần này người tới là lão nhị và lão tam. Lão tứ vì việc của thiếu chủ mà chết, hai người cực kỳ muốn báo thù, không ngờ sự cường đại của đối thủ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.
“Nhiếp Thanh Vân.” Lục Châu nhàn nhạt mở miệng.
Nhiếp Thanh Vân kích động đứng dậy, khom người nói: “Lục tiền bối.”
“Tần Mạch Thương giết bao nhiêu đệ tử Vân Sơn?”
“Mười lăm người chết, gần trăm người trọng thương, gần ngàn người bị thương.” Nhiếp Thanh Vân cắn răng báo ra con số, hắn ghi nhớ rất kỹ mỗi lần Tần Mạch Thương xuất thủ.
“Món nợ này lão phu ghi nhớ. Ngày sau lão phu bắt Tần gia trả lại gấp đôi.” Lục Châu nói.
Phịch! Nhiếp Thanh Vân lập tức quỳ xuống, không nói một lời, liên tiếp dập đầu với Lục Châu.
Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn cũng đồng thời khom người bái lạy.
Quỷ bộc nằm dưới đất thét lên: “Lão tử sẽ lấy mạng tất cả các ngươi!”
Lục Châu lấy ra một tấm thẻ Lôi Cương rồi bóp nát. Lôi tự phù cương ấn từ trên trời giáng xuống.
Phốc !
Tinh Bàn của quỷ bộc biến mất, vết thương chồng chất vết thương.
Lục Châu nhíu mày. Xác suất của thẻ Lôi Cương thật nhỏ, chỉ kích phát tỷ lệ bị thương… Nhưng trước đó quỷ bộc đã ăn chín chưởng ấn, bây giờ cũng đã trọng thương.
“Lão tam!” Quỷ bộc lão nhị bay vọt tới định đỡ lấy hắn nhưng Lục Châu không cho chút cơ hội nào.
“Phiền Lung Ấn!”
“Lục Thiên Quân!”
Phiền Lung Ấn bay tới đỉnh đầu hai quỷ bộc, biến lớn như một ngọn núi rồi ầm ầm hạ xuống. Thân ảnh Lục Châu cũng bay lên phía trên Phiền Lung Ấn, truyền lực đạp mạnh.
“Hợp cấp?” Tần Nại Hà cả kinh.
Hai quỷ bộc vội vàng gọi ra Tinh Bàn, nhưng trước sức nặng ngàn vạn cân của Lục Thiên Quân, Tinh Bàn hai người lõm xuống, một nửa Vân Sơn đài lại càng thêm nứt toác.
“Nhị ca, ngươi đi đi!”
Lão tam đánh ra một chưởng đẩy lão nhị văng ra ngoài, thoát ly sự áp chế của Phiền Lung Ấn.
Chỉ còn lại một người đã trọng thương như hắn đương nhiên không thể kháng trụ.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
“Lão tam!”
Quỷ bộc kia hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngập tràn thù hận và sát khí.
Trong lúc đó.
Trên không trung cách đó không xa, Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung bay lượn đầy trời.
Vù vù vù…
Trăm vạn đạo kiếm cương tung bay không ngừng chém nát cương khí hộ thể của Tần Mạch Thương, toàn thân hắn lúc này toàn là máu, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Huynh trưởng !” Tần Mạch Thương kêu cứu, ánh mắt nhìn quanh Vân Sơn đài nhưng nào thấy thân ảnh của Tần Nại Hà.
Hắn tuyệt vọng.
Xoẹt!
Pháp thân Tần Mạch Thương rốt cuộc không chịu nổi kiếm cương của Ngu Thượng Nhung, bị đánh thành tổ ong, rốt cuộc vỡ ra.
“A!” Tần Mạch Thương la hét thảm thiết, “Ta cùng ngươi đồng quy vu tận!”
Thanh sắc Tinh Bàn xoay chuyển, bộc phát ra lực lượng mênh mông, hắn lựa chọn tự bạo đan điền khí hải.
Ngu Thượng Nhung sắc mặt thong dong thu hồi Trường Sinh Kiếm, toàn bộ kiếm cương tiêu tán. Mười một đạo kiếm cương sau cùng bay về hợp lại thành kim sắc Tinh Bàn chắn trước mặt hắn. Pháp thân bao bọc lấy Ngu Thượng Nhung, tiến hành hợp nhất.
Toàn bộ uy lực của cú tự bạo đều bị ngăn trở bên ngoài.
“Bách Kiếp Động Minh?! Sao có thể?” Tất cả mọi người lên tiếng kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận