Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1458

Năm hắc bào tu hành giả đưa mắt nhìn nhau rồi nói:
“Hắn nói hắn có bằng hữu!”
“Nghe có vẻ như là cao thủ.”
“Hoặc chỉ là làm ra vẻ.”
“Cũng có thể là thật… Phải tốc chiến tốc thắng.”
“Ừm…”
Năm người hễ mở miệng là đều nói một câu, tựa như người máy.
Một người trong đó vung tay lên. Trong tay năm người lập tức xuất hiện năm quang cầu màu xanh đen.
Gâu!
Tiếng chó sủa đột ngột vang lên, năm người đồng thời nhìn sang. “Ai?”
Minh Thế Nhân đứng trên lưng Cùng Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Sao náo nhiệt quá vậy?”
Năm hắc bào tu hành giả nhìn nhau rồi nhìn về phía Cùng Kỳ, mở miệng nói, mỗi người một câu:
“Nơi này không có chuyện của ngươi.”
“Đừng xen vào chuyện bao đồng.”
“Kết cục của kẻ nhiều chuyện thường rất thảm.”
“Ngươi chắc chắn không mạnh bằng Tiêu Vân Hoà.”
“Mau đi đi.”
“Không không không, sao có thể không liên quan đến ta. Đây chẳng phải chính là Tiêu tháp chủ sao?” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.
Tiêu Vân Hoà quay đầu nhìn lại, nhận ra Minh Thế Nhân, lập tức mừng rỡ nói: “Thì ra là tứ tiên sinh. Tôn sư vẫn khoẻ chứ?”
“Rất khoẻ. Sao ngươi lại bị thương rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Thấy hai người trò chuyện hăng say, năm người kia đều nhướng mày.
“Trước đó vài ngày gia sư còn hỏi tới ngươi… Trận chiến giữa ngươi và Hạ Tranh Vanh, ai thắng?”
Tiêu Vân Hoà thở dài đáp: “Hầy… tuy ta may mắn chiến thắng nhưng không cẩn thận gặp phải năm con chuột này.”
Minh Thế Nhân nhìn về phía năm người, mỉm cười nói: “Nể mặt ta đi các vị… Ta sẽ mời các vị uống chén trà.”
Năm người cấp tốc tụ lại một chỗ, thấp giọng thảo luận gì đó rồi lại tản ra.
Một người nói: “Thật xin lỗi…”
Năm quang cầu màu xanh đen lập tức phóng ra ngoài.
Tiêu Vân Hoà hét lớn một tiếng: “Đi mau!”
“Đi ngay!” Minh Thế Nhân lăng không lật người ra sau, thanh mộc cấp tốc sinh trưởng, che ở trước mặt hắn.
Hư ảnh năm người lấp loé, trong đó ba người lướt về phía Minh Thế Nhân, hai người vọt về phía Tiêu Vân Hoà.
“Xem chừng hắn, chúng ta giải quyết tên này.”
“Được.”
Ba người kia bay lên cao, một người quan sát Minh Thế Nhân, một người nhìn trái nhìn phải, một người dõi mắt nhìn về phía hoàng thành.
“Người này sử dụng công pháp thuộc tính mộc có sinh cơ hùng hậu, là một phương pháp tu hành thượng thừa. Toạ kỵ của hắn là hậu duệ của thượng cổ hung thú Cùng Kỳ. Khí tức của hắn trầm lặng yên tĩnh, hẳn là Thiên Giới Bà Sa.”
“Hoàng thành cách nơi này mười dặm, không nên sử dụng pháp thân, phương pháp giải quyết tốt nhất là đại vu thuật giam cầm.”
“Trong phương viên mười dặm quanh đây không có ai, chỉ có mỗi người này xuất hiện. Hẳn là pháp thân Tiêu Vân Hoà khiến hắn chú ý.”
“Để đối phó người này phải dùng lửa khắc chế, đốt cháy năm dặm xung quanh. Ngươi đi ra ngoài ngăn trở tầm nhìn của người khác, che giấu khói lửa.”
“Còn chưa đủ, Cùng Kỳ cũng không tầm thưởng, hẳn là quanh năm được bồi bổ, cẩn thận đề phòng.”
Ba người lại gật đầu nhất trí. “Động thủ!”
Oanh!
Thanh mộc đầy trời hoá thành bã vụn.
Một thân ảnh lướt lên lưng Cùng Kỳ, bay vọt về phía xa.
“Tiêu tháp chủ, xin lỗi nha, ba cái tên biến thái này quá khiến người ta sợ hãi rồi. Ta đi trước một bước, trở về tìm viện binh tới cứu ngươi!”
Tiêu Vân Hoà câm nín.
Ba tên hắc bào tu hành giả lăng không lơ lửng nhìn Minh Thế Nhân đã bay vút đi xa, không khỏi cạn lời.
“Có đuổi theo không?”
“Ta cảm thấy sẽ đuổi kịp.”
“Ta cảm thấy không nên đuổi, trong hoàng thành có lẽ có cao thủ toạ trấn.”
“Mục đích của chúng ta đã đạt được, không cần thiết truy đuổi hắn làm gì.”
“Vậy thì rút lui.”
Ba người lập tức quay trở về, tiếp tục vây quanh Tiêu Vân Hoà.
“Thật xin lỗi, bằng hữu của ngươi bỏ ngươi mà đi rồi.”
“Trên đời này không có bằng hữu chân chính, chỉ có lợi ích chân chính.”
“Tư thái chạy trốn của hắn có lẽ đã khiến ngươi rất tuyệt vọng.”
“Ta có thể cảm nhận được sự bất lực và bất đắc dĩ của ngươi.”
“Ngươi trộm Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo của bọn ta, phải bị trừng phạt thích đáng.”
Tiêu Vân Hoà nghe vậy bỗng giật mình, vội vàng nâng tay lên nói: “Chờ đã, thì ra là các ngươi.”
“Ngươi còn nhớ à?”
“Trí nhớ không tệ, nhưng không còn ý nghĩa gì.”
Tiêu Vân Hoà cũng bị năm người này ta một câu ngươi một câu làm cho choáng váng. Một người nói không được sao? Bốn người kia cứ nhất định phải há mồm nói cho bằng được?
Tiêu Vân Hoà trực tiếp ngắt lời bọn hắn:
“Thì ra là các ngươi. Ta còn tưởng các ngươi là người của Hạ Tranh Vanh. Sau này ta sẽ trả lại Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch cho các ngươi, có được không?”
Năm người đưa mắt nhìn nhau.
“Hắn nói muốn trả Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch.”
“Lỗ tai ta không có điếc. Nhưng hắn làm sao mà tìm lại được?”
Tiêu Vân Hoà vội nói: “Dừng lại!”
Năm người đồng thời ngậm miệng.
“Tu vi các ngươi không quá cao, nếu là ta ở thời kỳ toàn thịnh thì các ngươi không phải đối thủ của ta. Ngay cả các ngươi còn tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo thì ta đương nhiên cũng có thể tìm ra.”
“Hắn nói có lý.”
“Nhưng trong lời nói có mâu thuẫn.”
“Hắn trong trạng thái đỉnh phong, chúng ta đúng là đánh không lại.”
“Cũng sẽ không cách nào đòi lại được Huyền Mệnh Thảo và Huyền Vi Thạch.”
“Ừm, giết luôn cho rồi.”
Tiêu Vân Hoà cạn lời.
Năm người nâng tay lên, quang cầu màu xanh đen lại xuất hiện, năng lượng ẩn chứa bên trong cường đại dị thường.
Thấy thế, Tiêu Vân Hoà đạp đất bay lên, Tinh Bàn nở rộ đánh lui năm người. Hắn đáp xuống đất, khí huyết trong người cuồn cuộn không thôi.
Năm người kia bay ra sau trăm mét, nhanh chóng ổn định thân hình, ném quang cầu trong tay ra.
Năm viên quang cầu đến gần Tiêu Vân Hoà, chập lại thành một thể.
“Giam cầm.”
Quang cầu loé lên, trận pháp hình thành. Năm người bay tới đứng thành năm góc, song chưởng loé lên quang mang.
Tiêu Vân Hoà đứng ở trung tâm, ánh mắt lạnh lùng nói: “Muốn giết ta, chưa đủ năng lực đâu.”
Ông !
Tiêu Vân Hoà lại lần nữa gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa mười một Mệnh Cách. Đáng tiếc toà pháp thân vừa xuất hiện đã bị trận pháp dưới chân áp chế.
“Trói buộc.”
Tiêu Vân Hoà lập tức cảm giác được đan điền khí hải bị phong bế.
Năm người này quá quỷ dị, tu vi mỗi người không cao nhưng hợp lại trở nên rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận