Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2060: Đông Tuyền Cốc

Ba người đồng loạt xoay người lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng.
Người thì đều có nhược điểm, Yến Quy Trần lại không tự mình trải qua tình cảnh Ma Thần xuất hiện nên không e ngại nhiều như Sở Liên và Chu chưởng giáo, lập tức hỏi: “Ở đâu?”
Chư Hồng Cộng nói: “Kinh điển rất trân quý, đương nhiên ta sẽ không mang theo bên người.”
Lời này cũng rất có lý.
Chu chưởng giáo nghi hoặc nói: “Không mang theo thì làm sao ấn phù định vị được ngươi?”
Yến Quy Trần nhìn Chư Hồng Cộng, hỏi: “Ngươi đã tu luyện kinh điển?”
“Đương nhiên, ta đã tu luyện rồi.”
“Vậy thì hợp lý rồi, người tu luyện kinh điển có thể đạt được tinh túy của nó.” Yến Quy Trần nói, “Ngươi giấu kinh điển ở đâu?”
Chư Hồng Cộng ủy khuất nói: “Ta phải nói trước, sau khi ta nói ra các ngươi không được giết ta mà phải thả ra đó!”
Yến Quy Trần cười đáp: “Yên tâm, giáo hội chúng ta thờ phụng Ma Thần đại nhân, ngươi học công pháp của Ma Thần thì cũng coi như chúng ta là người một nhà. Người nhà không chém giết nhau, đây là quy củ của giáo hội.”
Chư Hồng Cộng gật đầu nói: “Kinh điển nằm ở chỗ bằng hữu của ta.”
“Bằng hữu?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi, “Bằng hữu ngươi đang ở đâu?”
“Bằng hữu của ta là thế ngoại cao nhân, quanh năm ẩn cư nơi sơn dã. Ta có thể đưa các ngươi qua đó.”
Yến Quy Trần nói: “Ngươi là người của Thánh Điện mà cũng quen biết thế ngoại cao nhân?”
“Hắc hắc, ta thích làm quen bằng hữu mới mà.” Chư Hồng Cộng cười nói, “Mở trói cho ta đi.”
Yến Quy Trần phất tay, hai tên thuộc hạ giải khai phong ấn và dây thừng cho Chư Hồng Cộng.
Có được tự do, Chư Hồng Cộng bò dậy vỗ ngực nói: “Ta chính là Thánh chủ ở hoàng liên giới đó! Ta quen biết rất nhiều anh hùng hào kiệt, bằng hữu của ta là một trong số đó.”
Vô Thần Luận Giáo Hội lấy việc nghiên cứu Ma Thần làm mục tiêu, rất ít để ý tới chuyện của Thánh Điện và thập điện, đại đa số thời gian cũng không có giao tình gì với bọn hắn.
Chu chưởng giáo kéo Yến Quy Trần sang một bên, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy chuyện này nên báo cho Ma Thần đại nhân biết.”
Yến Quy Trần lại nói: “Không vội làm gì, ta luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Nếu Ma Thần đại nhân thật sự hiện thế thì Minh Tâm hẳn phải là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản, vì sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì? Các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Hai người khẽ giật mình. Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Hơn nữa tám tòa sơn phong quanh Thái Huyền Sơn đã không còn, chỗ đó từng xảy ra chiến đấu thảm liệt, ta nghi ngờ có người đứng phía sau màn điều khiển nhưng lại không biết ai mới là kẻ chủ mưu.”
“Ngươi hoài nghi có người giả mạo Ma Thần đại nhân?” Trong lòng Chu chưởng giáo khẽ động.
“Không bài trừ khả năng này.” Yến Quy Trần nói, “Trước kia Ma Thần có không ít tín đồ và học sinh, người hiểu hắn không chỉ có mình chúng ta.”
Hai người trầm mặc không nói.
Hồi tưởng lại lời nói cử chỉ của Lục Châu tại đại điện và tình cảnh khi Thiên Đạo Đại Kỳ xuất hiện, hắn luôn cảm thấy có gì đó là lạ không nói nên lời.
Yến Quy Trần nói tiếp: “Ta không phải đang chất vấn năng lực phán đoán của hai vị huynh trưởng, người đó có lẽ thật sự là Ma Thần đại nhân, nhưng lúc này Thánh Điện quá mạnh mẽ, chúng ta tham dự vào cuộc chiến này sớm thì lợi bất cập hại.”
Sở chưởng giáo và Chu chưởng giáo nghe vậy cũng thấy có mấy phần đạo lý.
Yến Quy Trần đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi dẫn đường đi.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nhìn quanh: “Trước phải ra khỏi nơi này đã.”
Yến Quy Trần phất tay, đám người rời khỏi đại điện. Yến Quy Trần dẫn theo năm tên tướng tài đắc lực cùng lên phi liễn bay ra khỏi cổ thành.
Bên ngoài phế tích.
Cổ thụ chọc trời, ánh nắng chói chang, một tòa phi liễn bay lướt qua cánh rừng vọt về phía chân trời.
Yến Quy Trần đứng bên bánh lái, vui vẻ nói: “Tiểu huynh đệ, thiên phú của ngươi không tệ, cũng là đạo thánh, vì sao phải vào Thánh Điện làm gì?”
Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói: “Thế nhân đều nói Thánh Điện tốt, ta cũng thấy vậy mà.”
“Thật là thẳng thắn. Thánh Điện đúng là tẩy não người trong thiên hạ triệt để hết sức, làm như thể trên đời này không còn chỗ nào tốt bằng Thánh Điện vậy.”
Chư Hồng Cộng nói: “Chẳng lẽ không phải?”
Yến Quy Trần hừ lạnh một tiếng: “Phải cái rắm! Trước kia người người đều muốn gia nhập Thái Hư không phải vì Thánh Điện cứt chó gì đó mà là vì Thái Huyền Sơn!”
“Thái Huyền Sơn?”
“Người trẻ tuổi không biết cũng bình thường. Đó là khu vực cấm địa của Thái Hư, ta sẽ không nói nhiều để tránh làm hại ngươi.”
Chư Hồng Cộng khẽ gật đầu, chỉ tay về phương xa nói: “Bay về phía Đông Tuyền Cốc.”
“Bằng hữu của ngươi đúng là biết hưởng thụ, Đông Tuyền Cốc xa ngàn dặm không có một bóng người ở nha.” Yến Quy Trần nói.
“Hắn vẫn luôn như thế.”
Nói xong, phi liễn lại gia tăng tốc độ, như một đạo lưu tinh bắn vọt về phía trước.
Không biết qua bao lâu, phi liễn xuất hiện ở phía nam Đông Tuyền Cốc.
“Ngay phía trước.” Chư Hồng Cộng nói.
Yến Quy Trần gật đầu phất tay: “Hạ thấp độ cao.”
“Vâng.” Người cầm lái khống chế phi liễn chậm rãi hạ xuống một biệt uyển u tĩnh giữa cánh rừng.
“Ở chỗ này?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi.
Chư Hồng Cộng cười nói: “Có phong phạm của thế ngoại cao nhân lắm đúng không?”
Két !
Cửa tiểu trúc đột nhiên chủ động mở ra.
Yến Quy Trần nhìn trái nhìn phải, đánh giá lực lượng nguyên khí và đạo văn như ẩn như hiện xung quanh: “Tinh thông trận pháp.”
“Hắn chính là như thế, thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh này.”
Chư Hồng Cộng vừa dứt lời, bên trong biệt uyển đã truyền tới một giọng nói nhàn nhạt: “Chờ các vị đã lâu, mời tiến vào một lần.”
“Hả?” Yến Quy Trần nhướng mày.
Hắn chưởng khống sinh tử của Chư Hồng Cộng, cũng chưởng khống kế hoạch của mình, nhưng trong khoảnh khắc bước vào tiểu trúc, Yến Quy Trần lại cảm thấy kế hoạch đã không còn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tu hành giả cực kỳ mẫn cảm, thế nên Yến Quy Trần dừng bước.
Chư Hồng Cộng nói: “Mời đi.”
Yến Quy Trần đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Ngươi cố ý?”
Chư Hồng Cộng xua tay lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Tiền bối có tu vi cao thâm, ta bị ngài bắt được là rất bình thường nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận