Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1005

“Thực lực Thiên Vũ Viện quá mạnh, Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông có vẻ không biết tự lượng sức mình. Đàm phán xong nhiều nhất cũng chỉ được thêm mấy món đồ vật. Nếu bọn hắn biết bên trong hạp cốc còn có Mệnh Cách thú, ngươi nói xem, mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Lục Châu nhíu mày. Kết cục tất nhiên sẽ là đại chiến. Hai đại tông môn kia không có khả năng để cho Thiên Vũ Viện độc chiếm hai viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ngươi muốn phá vỡ thế cân bằng này?” Lục Châu nhìn Ngụy Tuấn Tử không chớp mắt.
“Đây chính là mục đích ta bảo ngươi tới.” Ngụy Tuấn Tử vừa nói vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh lục. “Đây là đan dược có khả năng giả tạo khí tức sinh mệnh, trong khoảng thời gian ngắn có thể bộc phát khí tức cực kỳ nồng đậm. Năng lực phân biệt thật giả của hung thú rất kém, bọn chúng sẽ bị ngươi hấp dẫn tới. Cho nên… Lục huynh đệ, làm phiền ngươi.”
Nói xong hắn đưa bình nhỏ cho Lục Châu. Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đưa lão phu?”
“Chứ còn ai vào đây?” Ngụy Tuấn Tử nhún vai. “Trong ba người chúng ta chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Đừng có mở miệng ra là xưng lão phu, tuổi tác ngươi không lớn sao cứ như ông cụ non thế.”
Lục Châu cầm lấy bình nhỏ màu xanh lục.
Ngụy Tuấn Tử tiếp tục nói: “Trước đó ta đã điều tra hạp cốc này rất lâu. Lát nữa ngươi mở bình ra, kết cục đạt được thứ gì thì phải dựa vào may mắn của mỗi người. Ngươi thấy thế nào?”
“Tự ngươi có thể làm được, sao phải để lão phu làm?”
“Mệnh Cách thú rất cường đại, ta không có can đảm…” Nói xong, Ngụy Tuấn Tử triệt tiêu bình chướng, đồng thời lại ra hiệu cho hai người im lặng.
Lục Châu không nói gì nữa, lẳng lặng quan sát đám đại lão.
Trên hồng liễn, Dư Trần Thù bình tĩnh nói: “Các ngươi lòng tham không đáy, chẳng lẽ còn muốn đòi hai kiện vũ khí hoang cấp hay sao?”
Côn Lôn Chính Tông đáp: “Dư viện trưởng không cần phải lo, bên ta có đủ nhân thủ sử dụng, chỉ e Thiên Vũ Viện không đủ vũ khí hoang cấp đưa bọn ta mà thôi.”
Trong lời nói sặc mùi trào phúng. Nhưng đã lên đến cấp bậc đại lão, chẳng ai vì một vài câu nói khích bác của đối phương mà không giữ được bình tĩnh.
“Vậy thì hai kiện vũ khí hoang cấp.. Đây là ranh giới cuối cùng.” Dư Trần Thù trầm thấp nói.
“Sảng khoái.”
Khi Trùng Hư Quan vừa mới lên tiếng, cột sáng màu đỏ bỗng vụt tắt. Ba cao thủ Xích Nhật Môn hô lớn: “Các vị tiền bối, cẩn thận gia hoả kia bỏ chạy!”
“Hắn chạy không được.”
Trong hồng liễn có hai bóng người bay ra lao vào hạp cốc.
“Giản Đình Trung? Mạc Bất Ngôn?!”
Thiên Vũ Viện quả nhiên không chỉ có một mình Dư Trần Thù đến. Thân ảnh hai vị trưởng lão nhanh như thiểm điện lao vào sâu bên trong hạp cốc.
Phùng Tử Hà ôm lấy Mệnh Cách Chi Tâm điên cuồng chạy trốn, hắn không muốn đám đại lão đàm phán thành công, vì như thế kết cục của hắn chắc chắn là cái chết. Chỉ có thừa dịp loạn lạc bỏ trốn thì mới có cơ hội sống.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn cầm trong tay vũ khí hoang cấp tàn phá khắp nơi trong hạp cốc. Không thể không nói, nội tình Thiên Vũ Viện quá dày, ngay cả trưởng lão cũng được sử dụng vũ khí hoang cấp! Chẳng trách Dư Trần Thù có thể bỏ ra bốn kiện vũ khí hoang cấp để đổi lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Ai dám đến đây, ta sẽ nhảy xuống vực!” Từ sâu trong hạp cốc truyền ra giọng của Phùng Tử Hà.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn dừng tay, lăng không nhìn về phía hắn.
“Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Không được! Ta liều chết lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi?”
“Muốn chết!”
Hai trưởng lão vừa định động thủ thì Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn lập tức đứng yên bất động. Ngữ khí Dư Trần Thù rất nhẹ nhàng, truyền âm nói: “Ngươi muốn thứ gì?”
Phùng Tử Hà cười lạnh: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Hồng cấp?”
Đám người cả kinh. Khí độ của Dư Trần Thù quả thật đã vượt xa dự liệu của mọi người. Nếu phải so sánh thì đối với cửu diệp, vũ khí hồng cấp mang lại giá trị cao hơn Mệnh Cách Chi Tâm rất nhiều!
Ai có thể không động tâm? Thế nhưng là… hắn sẽ cho thật sao?
Phùng Tử Hà hừ một tiếng: “Muốn lừa gạt ta? Chúng ta cùng nhau hao tổn đi! Ai dám đến gần, ta sẽ ném thứ này vào khe vực, ai cũng đừng hòng lấy được!”
Dư Trần Thù nhíu mày. Sự tình thật phức tạp nhiều biến số. Mà Lục Châu đang nấp sau vách đá cũng đồng thời nhíu mày. Mệnh Cách Chi Tâm của lão phu không thể để mất được.
Đúng lúc này, Ngụy Tuấn Tử đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi!”
Hắn vung ra một cái bình màu xanh lục khác, bình đập lên vách đá phát ra thanh âm thanh thuý. Choang !
Lục Châu quay sang nhìn hắn. Không ngờ Ngụy Tuấn Tử không chỉ có một cái bình. Tiếng vang đã thu hút sự chú ý của đám đại lão trên không trung.
“Ai lén lút nấp ở đó?” Trùng Hư Quan trầm giọng quát.
Ngụy Tuấn Tử biết hành động lần này chắc chắn sẽ làm bại lộ nơi ẩn nấp, thế là phất tay nói với Lục Châu: “Lần sau gặp lại.”
Lục Châu nhấc tay chộp lấy Ngụy Tuấn Tử. “Chút mánh khoé đó cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu!”
Ngụy Tuấn Tử biến sắc, hắn cảm nhận được bàn tay Lục Châu như gọng kìm sắt kẹp lấy mình không thể nhúc nhích.
Đồng thời đao cương từ trên phi liễn đánh xuống chỉ trong giây lát đã chém nát vách đá che chắn, ba người Lục Châu lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
Ngụy Tuấn Tử mở to hai mắt: “Ngươi ngươi ngươi… cần gì chứ! Mau thả ta ra!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ba người. Giản Đình Trung nheo mắt nhìn, bỗng kinh ngạc nói:
“Ngụy Tuấn Tử? Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn, ta đến để xem trò vui thôi! Các vị xin cứ tự nhiên…”
Thế nhưng bả vai hắn đã bị cương ấn của Lục Châu kẹp chặt, muốn động cũng không động được. Đám người lại nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu chợt ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện tài đại khí thô, nếu muốn có Mệnh Cách Chi Tâm, hay là cũng cho ta một kiện vũ khí đi?”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn nhíu mày. Ngụy Tuấn Tử lại càng há hốc mồm. Ngươi trâu lắm, dám cùng Thiên Vũ Viện đòi chia phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận