Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 317: Quan tài bay

Hoa Vô Đạo khom người nói: “Các chủ hiện đang bế quan, trong khoảng thời gian này sợ là sẽ không xuất quan… Ma Thiên Các sắp có cường địch xâm phạm, chỉ có Lãnh tiền bối có thể ứng phó được.”
Lãnh La lại tiếp tục cười ha hả, chỉ tay sang phòng lão hàng xóm bên cạnh: “Ngươi có thể tìm lão Phan.”
Vừa dứt lời, cửa phòng sát vách đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu trong tay, lười biếng nói:
“Lão Lãnh, ngươi đúng là không chịu suy nghĩ trước khi nói gì cả. Các chủ bế quan, người nên xông pha chiến đấu là ngươi. Lão hủ đây chỉ là một lão già khọm ăn nhờ ở đậu.”
“Bớt nói nhảm đi, tu vi của ngươi đang khôi phục, đừng tưởng là ta không biết.” Lãnh La nói.
“Không phải ngươi cũng vậy sao…”
Tình cảnh này có vẻ hơi kỳ cục.
Dù thế nào cũng là nhân vật tầm cỡ đại lão, sao lại cứ như mấy đứa con nít choai choai suốt ngày đấu võ mồm thế này?
Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đứng ngáo ngơ chẳng biết làm gì.
“Hai vị tiền bối… Hai vị tiền bối, xin nghe ta nói một lời.” Hoa Vô Đạo liều mạng ngắt ngang lời cãi nhau của hai người.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời quay sang nhìn Hoa Vô Đạo.
“Nói đi.”
“Người này là thiên tài kiếm đạo, chỉ có hai vị tiền bối có thể ứng phó nổi. Nếu hai vị nguyện ý cùng chung tay kháng địch thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.”
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên.
Tuy trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng: ta đường đường là Lãnh La, sao có thể hợp tác với lão ăn mày này?
Phan Ly Thiên vẫn mang dáng vẻ liêu xiêu uể oải ngã trái ngã phải, đến mắt cũng không thèm nhìn Lãnh La.
Lãnh La nhìn Hoa Vô Đạo. “Ngươi xuất thân từ Vân Tông, Lục Hợp Đạo Ấn lại càng xuất thần nhập hoá… Ngay cả ngươi cũng không ứng phó được?”
Hoa Vô Đạo xấu hổ đáp lời: “Ta chỉ biết phòng thủ, không biết tấn công. Huống hồ gì tu vi người này hơn xa ta.”
“Hơn xa ngươi?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La giật mình. Hắn cũng là người có kiến thức am tường.
Trên thế gian này, người có tu vi ngang ngửa Các chủ rất ít. Có thể là ai được?
“Thiên tài kiếm đạo?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La khinh thường nói: “La Trường Khanh và La Sĩ Tam của Vân Tông chỉ là hậu sinh vãn bối. Hai người này không xứng giao thủ với ta.”
Hoa Vô Đạo lại càng thêm xấu hổ.
Nếu thật sự là hai người đó thì bản thân Hoa Vô Đạo hắn cũng có thể tự xử lý được. Dù sao Hoa Vô Đạo cũng được xem là trưởng bối của bọn họ.
“Người này tên là Cung Nguyên Đô.”
Cạch.
Hồ lô rượu trong tay Phan Ly Thiên rơi xuống đất. Toàn thân hắn cứng lại, ngón út tay phải khẽ run run.
Gương mặt Lãnh La cũng đờ ra, nếu không phải nhờ mặt nạ bạc che khuất mặt thì rất khó tưởng tượng biểu tình hiện tại trên mặt hắn là gì.
Khụ khụ.
Phan Ly Thiên ho khan liên tục để che đi sự lúng túng rồi cúi người xuống nhặt hồ lô rượu lên.
“Già rồi, đến hồ lô cũng không cầm chắc được nữa… Lão Lãnh à, lão hủ không thể không thừa nhận mình kém xa ngươi. Loại thiên tài kiếm đạo này chỉ có ngươi đối phó được thôi… Khụ khụ, khụ khụ… A? Sao hết rượu rồi, nhân sinh thiếu vắng rượu chả khác gì đã chết… lão hủ phải đi tìm rượu đây.”
Thân hình Lãnh La loé lên, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trước cửa phòng.
Một giây sau, Lãnh La đã xuất hiện trước mặt Phan Ly Thiên mấy mét.
“Lão Phan, ta biết ngươi thích uống rượu. Vì sợ chân ngươi đi đứng không tiện nên đã sai người chuẩn bị rượu đặt trước sân nhà ngươi…”
“A? Còn có việc này sao?” Phan Ly Thiên trưng ra vẻ mặt hồ đồ.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, một cỗ cương khí yếu ớt nâng vại rượu trong khoảnh sân trước phòng Phan Ly Thiên lên rồi chậm rãi hạ xuống.
“Rượu ủ trăm năm…”
Phan Ly Thiên chỉ im lặng, không nói gì.
Lãnh La thu tay lại chắp sau lưng, khàn giọng thở dài.
“Về các điểm tâm đắc và tạo nghệ trong tu hành đúng là ta hơn xa ngươi… nhưng mà ta đã bị thương nặng, khí hải và đan điền còn lâu mới khôi phục nhanh bằng ngươi. Ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, nếu bộc phát toàn lực thì gạch ngói cùng tan. Ta nghĩ Cung Nguyên Đô sẽ không dám khinh thường ngươi đâu.”
“Khụ khụ khụ… gạch ngói cùng tan…” Gương mặt mo của Phan Ly Thiên đã đen như nhọ nồi, trong lòng thầm nghĩ, nghiêm trọng dữ vậy sao?
“Ta nghe người ta nói, lão Phan ngươi đã từng hứa hẹn trước mặt Các chủ rằng cái mạng già này của ngươi từ nay thuộc về Ma Thiên Các! Đừng trốn tránh nữa, cả Ma Thiên Các cũng chỉ có ngươi có năng lực ngăn cản Cung Nguyên Đô.” Lãnh La nói.
“Nếu Các chủ cần lão hủ liều mạng, đương nhiên lão hủ sẽ liều mạng… Ngươi thì ngược lại, toàn rụt rè sợ hãi trốn tránh trách nhiệm.” Phan Ly Thiên nói.
Nhìn hai người vẫn không ngừng đấu võ mồm, Hoa Vô Đạo bèn lớn tiếng nói:
“Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ.”
Đoan Mộc Sinh cũng khom người nói theo: “Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ!”
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều là người già yếu bệnh tật, cần gì phải xem thường lẫn nhau.
Cùng lúc đó.
Trong dãy hành lang ở Kiếm Khư lăng mộ.
Ken két… Soàn soạt…
Chiếc quan tài màu đen kia đột nhiên chuyển động.
Không có ai bước ra từ trong quan tài mà toàn bộ chiếc quan tài trôi nổi giữa không trung rồi chậm rãi bay ra khỏi hành lang, bay ngang qua Thất Tuyệt Kiếm Trận, bay qua khu kiếm mộ, rời khỏi Kiếm Khư.
Khi cỗ quan tài màu đen xuất hiện dưới ánh mặt trời, nó khẽ dừng lại tựa như đang do dự chuyện gì.
Hoặc cũng có lẽ vì ở sâu trong bóng tối quá lâu nên đột nhiên bước ra ngoài khiến nó chưa kịp thích ứng.
Lơ lửng được một lát, bên trong quan tài vang lên một tiếng thở dài…
Tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai đang nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tri Hành đọc phi thư xong, khom người nói: “Giáo chủ, Ngũ Thử đã chết, thi thể được mang đến dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Tư Vô Nhai bình tĩnh hỏi: “Ai giết?”
“Một vị bạch y nữ tử có mái tóc trắng… Người của chúng ta chỉ điều tra được đến đó.”
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thầm thì: “Lục sư tỷ…”
Diệp Tri Hành nghe vậy liền kinh ngạc: “Là lục tiên sinh của Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai mỉm cười. “Tra xem tỷ ấy đang ở đâu, ta muốn gặp mặt tỷ ấy một lần.”
“Vâng.”
Diệp Tri Hành tiếp tục nói: “Thuộc hạ còn một việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Sau khi Thượng Nguyên thành đại loạn, Thần Đô phái quân đến bình loạn, tướng quân thủ thành đã chết. Vu Giáo chủ biết việc này nên rất vui vẻ, một tháng trước đã dẫn vạn giáo chúng tiến đánh Chính Nhất Đạo. Chính Nhất Đạo không địch lại, môn chủ Trương Viễn Sơn không rõ tung tích. Hiện nay địa bàn của Chính Nhất Đạo đã thuộc về U Minh Giáo.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy, khẽ thở dài. “Đại sư huynh vẫn là quá vội vàng… Vốn không cần phải làm vậy. Nếu làm theo tính toán của ta, Trương Viễn Sơn sẽ không thể chạy thoát.”
“Vu giáo chủ không hề để ý đến sống chết của Trương Viễn Sơn.” Diệp Tri Hành nói.
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đại sư huynh làm việc chưa đủ triệt để.”
“Giáo chủ anh minh.”
Diệp Tri Hành vỗ mông ngựa xong nhưng vẫn không rời đi.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Giáo chủ, ngài ủng hộ Vu giáo chủ như vậy, lỡ như làm nhị tiên sinh tức giận…”
“Chỗ nhị sư huynh ta sẽ tự giải thích, đừng lo lắng.”
Diệp Tri Hành khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Thế lực của U Minh Giáo càng lúc càng lớn… Thuộc hạ lo lắng ngài… công cao lấn chủ.”
Từ xưa đến nay, phàm là những người công cao lấn chủ đều không có kết cục tốt.
Tư Vô Nhai hiện tại chính là kiểu người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận