Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 460

Nội thường hầu bỏ tay xuống nói: “Tổng cộng có năm tu hành giả Nguyên Thần cảnh tam diệp trở xuống đã sử dụng phương thức trói kim liên để khai diệp, hiện tại không cách nào hấp thu năng lượng, cuối cùng đan điền nổ tung mà chết.”
“Tổng cộng có ba tu hành giả Nguyên Thần cảnh ngũ diệp đã sử dụng phương pháp cưỡng ép cải tạo kim liên, cuối cùng tử vong.”
“Tổng cộng có một tu hành giả Nguyên Thần cảnh lục diệp đã 900 tuổi, phục dụng Tăng Thọ Đan để cưỡng ép khai diệp nhưng thất bại.”
Nói xong, nội thường hầu vẫn quỳ bất động.
Lưu Thương gật đầu. “Hậu táng bọn họ, mỗi nhà trợ cấp cho vạn lượng hoàng kim và ngàn mẫu ruộng tốt.”
“Bệ hạ, nếu có người không chịu nhận trợ cấp thì sao?” Nội thường hầu lấy hết can đảm hỏi. Tu hành giả đạt tới tu vi Nguyên Thần cảnh thường chẳng ai màng đến những thứ thuộc về thế tục này.
“Đây là ranh giới lớn nhất của trẫm, ngươi cứ liệu mà làm.”
“Tuân lệnh.”
Nội thường hầu cung kính rời khỏi thư phòng. Thư phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Lưu Thương lại cầm bút lên, vung tay viết mấy chữ. Nét chữ cứng cáp, bút lông đột nhiên đâm xuyên mặt bàn.
Hai tên công công giật nảy mình, lập tức đi đến. Lưu Thương ném bút lông trong tay, nói: “Thu dọn đi.”
“Tuân lệnh.”
Nửa ngày sau, Lưu Thương đang phê duyệt tấu chương thì nội thường hầu lại cầm một phong thư vội vàng bước vào thư phòng.
“Bệ hạ, Lương Châu cấp báo.” Nội thường hầu run rẩy nâng phong thư lên cao quá đầu, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nói cho trẫm nghe.” Lưu Thương không thèm mở ra xem.
Nội thường hầu lựa lời mà nói:
“Mười thành Lương Châu đã bị U Minh Giáo chiếm lĩnh. Hạng Liệt tướng quân chiến tử, tứ hoàng tử điện hạ và sáu vị tướng quân… toàn bộ chiến tử!”
Nghe được tin tức này, Lưu Thương nhíu mày.
Cho dù là lúc nhị hoàng tử Lưu Hoán chết, hắn cũng không hề nhíu mày như hôm nay.
Nội thường hầu quanh năm phục vụ hoàng đế sao có thể không hiểu tính tình bệ hạ. Bệ hạ càng yên tĩnh hắn càng cảm thấy căng thẳng sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác bầu không khí trong thư phòng có độc dược, chỉ cần hít vào một hơi sẽ mất mạng lập tức.
Trong thư phòng yên tĩnh đến mức cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trầm mặc một lúc, Lưu Thương mới mở miệng nói: “Đã biết.”
Trong lòng nội thường hầu khẽ thở phào. Có đáp lời vẫn tốt hơn là không nói gì.
“Bệ hạ, thần còn một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói.”
“Trên phố hiện đang có tin đồn, tu hành giới đã tìm được phương pháp tấn thăng lên cửu diệp.” Nội thường hầu nói.
Lưu Thương vốn đã quay lưng đi, trong lồng ngực còn đang buồn bực vì chiến báo vừa rồi, đột nhiên nghe được tin tức này lập tức mở to mắt xoay người lại. “Phương pháp gì?”
“Nghe bảo là phải trảm kim liên, nếu sống sót thì có thể khai diệp lần nữa, tấn thăng lên cửu diệp.” Nội thường hầu đáp.
Nếu là trước kia, có người đứng trước mặt Lưu Thương nói tới phương pháp trảm kim liên thì hắn sẽ chém chết kẻ này. Nhưng bây giờ Lưu Thương càng tin tưởng vào thuyết pháp này hơn bất cứ ai.
Sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà, Lưu Thương lên ngôi. Từ khi đăng cơ tới nay hắn vẫn luôn bỏ bê chính sự, chỉ chuyên tâm tìm phương pháp bước vào cửu diệp.
Hắn sử dụng quốc lực Đại Viêm để điều tra suốt mấy trăm năm, rốt cuộc phát hiện ra chính kim liên là thứ đã trói buộc tu hành giả không thể bước vào cửu diệp.
Hắn đã thử đủ loại phương pháp, nào là trói buộc kim liên, nào là cải tạo kim liên, thậm chí cũng đã từng nghĩ đến chuyện trảm kim liên… Chỉ là phương pháp cuối cùng này vẫn luôn bị hắn phủ định. Không ngờ hiện tại trên phố lại có lời đồn này?
Không có lửa làm sao có khói, lời đồn xuất hiện tất phải có nguyên nhân. Lưu Thương hỏi: “Là ai đang truyền?”
“Lời đồn truyền ra từ một dịch trạm ở Thần Đô, thuyết pháp này vừa được đưa ra đã truyền đi khắp Thần Đô. Nhưng mà… rất nhiều người đều không tin. Thần thấy bệ hạ ngày ngày suy nghĩ tới việc này nên mới không dám trì hoãn, lập tức bẩm báo. Bệ hạ anh minh thần võ nhất định sẽ có phán đoán sáng suốt.” Nội thường hầu nói.
“Đã có ai làm thử phương pháp này chưa?” Lưu Thương lại hỏi.
Nội thường hầu lắc đầu.
Lưu Thương lâm vào trầm tư. Nội thường hầu không dám nhúc nhích, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng.
Phương pháp trảm kim liên này chẳng khác nào tự sát, bệ hạ không tin cũng chẳng có gì lạ.
Lưu Thương đã nghiên cứu nhiều năm, hy sinh không biết bao nhiêu cao thủ Nguyên Thần cảnh hắn cũng chẳng nhớ nổi. Trên giá sách sau lưng hắn có một bản danh sách những người đã chết vì thí nghiệm này.
Trời cao trói buộc tu vi tu hành giả ở cảnh giới Nguyên Thần cảnh, thế nên thời gian càng lâu thì số lượng người mắc kẹt ở cảnh giới này càng nhiều. Tuy vậy số lượng Nguyên Thần cảnh có thể đặt chân vào bát diệp vẫn rất ít, chứ đừng nói chi tới cửu diệp.
Trầm tư một lát, Lưu Thương mới lên tiếng: “Truyền ý chỉ của trẫm, triệu tập trăm người nguyện ý trảm kim liên.”
“Tuân chỉ.”
Việc triệu tập không khó, trong thiên hạ Đại Viêm chưa bao giờ thiếu người.
Các tu hành giả bình thường rất hiếm ai chịu trảm kim liên, nhưng có một số tu hành giả sắp chết, những lão nhân sắp đến đại nạn thọ mệnh, những tu hành giả bệnh nặng hoặc trọng thương, hoặc người không còn muốn sống nữa… thay vì chết không để lại gì, chẳng bằng thực nghiệm trảm kim liên một lần.
Có trọng thưởng tất có dũng phu.
Sau khi nội thường hầu rời đi, Lưu Thương nhấc tay lên. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chân đạp kim liên bát diệp toả kim quang lóng lánh.
Tám mảnh diệp sung mãn không ngừng xoay tròn quanh kim liên toả ra quang mang chói mắt.
Mí mắt Lưu Thương khẽ nháy một cái.
Nếu phương pháp trảm kim liên có thể thực hiện, vậy thì… hắn phải từ bỏ tu vi bát diệp và bắt đầu khai diệp lại từ đầu. Lưu Thương cũng không rõ mình có làm được hay không.
Thần Đô vốn là hạch tâm của Đại Viêm, tu hành giả trong thiên hạ thường xuyên tụ tập tại đây.
Tin đồn về phương pháp trảm kim liên nhanh chóng lan ra khắp cửu châu, dẫn tới sóng to gió lớn nổi lên khắp thiên hạ.
Chính đạo cũng thế mà ma đạo cũng vậy, ai ai cũng đều tranh nhau nghiên cứu phương pháp tấn thăng cửu diệp.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, phương pháp này đã xuất hiện ba phe nhóm: nhóm người không tin, nhóm cấp tiến tin tưởng và nhóm hành động.
Tin tức này cũng truyền vào tai U Minh Giáo.
Bốn người Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đứng thành một hàng, đầu cúi thấp.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
“Xin Giáo chủ trách phạt! Là do thuộc hạ không ngăn được thất tiên sinh!” Hoa Trọng Dương là người đầu tiên quỳ xuống.
“Xin Giáo chủ trách phạt!” Ba người còn lại cũng quỳ theo.
Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành, U Minh Giáo chiến thắng, thắng rất xinh đẹp và vinh quang. Mười thành Lương Châu toàn bộ đều thuộc về U Minh Giáo.
Thế nhưng Vu Chính Hải lại chẳng vui vẻ một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận