Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1397

“Việc này…”
Ninh Vạn Khoảnh đương nhiên là sợ bị giết người diệt khẩu, lúc này mới ngoan ngoãn chủ động nói: “Vãn bối chẳng qua cảm thấy, việc này không nên tiết lộ ra ngoài để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.”
Lục Châu nhìn Ninh Vạn Khoảnh, im lặng một lát mới mở miệng: “Ngươi nghĩ ai dám ngấp nghé đồ vật của lão phu?”
Ninh Vạn Khoảnh đáp: “Lục các chủ tu vi cao thâm mạt trắc, thiên hạ đệ nhất, nhưng mà…”
Hắn dừng lại một giây, lời nói xoay chuyển, “Tứ đại bí ẩn chi địa đã ngăn cách với chúng ta thật lâu. Trừ Thái Hư ra, còn có bí ẩn chi địa có khả năng tồn tại cao thủ vượt qua mười lăm Mệnh Cách.”
“Vượt qua Mười lăm Mệnh Cách?” Lục Châu hỏi.
“Vãn bối niên kỷ không lớn, học thức nông cạn, những lời này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, không dám khẳng định.”
Lục Châu nhớ tới trên đỉnh núi tuyết gặp phải thiếu chủ Tần gia Tần Mạch Thương, quỷ bộc cũng đã xuất hiện… Nói rõ lời Ninh Vạn Khoảnh là thật. Theo suy đoán của lão thất, cửu cửu quy nhất, như vậy hai thế giới còn lại sẽ là gì?”
“Ngươi trở về phục mệnh đi, ba ngày sau lão phu sẽ đến Bạch Tháp một chuyến.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh cung kính rời đi.
Lục Châu liền lệnh cho người gọi hộ pháp Mạnh Trường Đông đến, để hắn và Triệu Hồng Phất thông báo cho Diệp Thiên Tâm đến Đại Đường.
Diệp Thiên Tâm đang ở Ma Thiên Các, nghe được điều này bèn nghi hoặc.
“Ngũ sư tỷ, sư phụ không nói là chuyện gì sao?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
Chiêu Nguyệt lắc đầu đáp: “Mạnh hộ pháp chỉ truyền tin tức, không nói sự tình cụ thể. Dù sao muội cũng ở Ma Thiên Các quá lâu rồi, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt. Ta muốn được ra ngoài chơi mà không được này.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Sư phụ có lệnh, muội đương nhiên sẽ tuân theo, chỉ là để Thừa Hoàng lại muội không quá yên tâm.”
Phù văn thông đạo không lớn, Thừa Hoàng có thu nhỏ lại cỡ nào cũng không chui vào vừa.
“Lục sư muội, muội lo lắng dư thừa rồi, ai mà dám ngấp nghé Thừa Hoàng chứ?”
Lời này cũng rất có lý.
Diệp Thiên Tâm chào tạm biệt mọi người trong Ma Thiên Các rồi theo Triệu Hồng Phất đi qua phù văn thông đạo đến hồng liên giới.
Chiều hôm đó, khi thái dương sắp xuống núi.
Triệu Hồng Phất mang Diệp Thiên Tâm đến bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Lục… ai dà, ta không thích gọi người khác là tiên sinh. Diệp tỷ tỷ, Các chủ đang chờ ở bên trong.” Triệu Hồng Phất tuỳ tiện nói.
Diệp Thiên Tâm cũng không để ý mấy danh xưng này, cười xoà đáp: “Muội chính là phù văn sư thiên tài Triệu Hồng Phất sư phụ mới thu nhận phải không?”
“Diệp tỷ tỷ đã từng nghe nhắc đến ta? Ta nổi danh như vậy sao, hì hì.” Triệu Hồng Phất vui vẻ nói.
“Đa tạ muội dẫn ta tới đây.”
“Khách khí, khách khí.” Triệu Hồng Phất làm tư thế mời.
Diệp Thiên Tâm đi vào Dưỡng Sinh điện. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi kim liên giới, khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Vào trong điện, nàng bỗng nhìn thấy một nam tử khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong đang ngồi trên ghế chủ toạ. Hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm hờ, thần thái tự nhiên.
Đây chính là sư phụ?
Mặc dù Tư Vô Nhai đã nói từ trước việc Lục Châu biến trẻ lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn kinh ngạc không thôi.
Diệp Thiên Tâm đứng sững sờ tại chỗ.
Đúng lúc này, Lục Châu chậm rãi mở mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Thanh âm quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Diệp Thiên Tâm quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Miễn lễ.”
“Đa tạ sư phụ.” Nàng đứng lên, ngồi xuống bồ đoàn cách đó không xa.
Lục Châu cảm giác khí tức tu vi nàng rồi nói: “Tu vi tăng tiến rất nhanh.”
“Nhờ sư phụ chỉ điểm đồ nhi mới có được ngày hôm nay.”
“Từ khi nào mà ngươi cũng học mấy trò nịnh nọt của lão bát rồi?” Lục Châu nghi ngờ nói.
Diệp Thiên Tâm lúng túng cúi đầu xuống.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thôi, vi sư gọi ngươi tới đây là có việc muốn giao cho ngươi.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Vi sư muốn ngươi tiếp nhận vị trí Tháp chủ Bạch Tháp.”
Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
“Bạch Tháp là một trong những thế lực lớn giúp cân bằng bạch liên giới, ngươi cũng đã từng gặp tháp chủ Lam Hi Hoà rồi đó.”
Diệp Thiên Tâm hồi tưởng lại ngày đó gặp được tuyệt thế nữ tử. “Nàng ta chính là Tháp chủ Bạch Tháp?”
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên Tâm vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đồ nhi tuyệt đối trung thành với Ma Thiên Các, không hề hai lòng. Vị trí Tháp chủ Bạch Tháp xin sư phụ hãy giao cho người khác!”
Lục Châu lắc đầu: “Vi sư đã đáp ứng với Lam Hi Hoà.”
Việc này…
“Tu vi đồ nhi quá thấp, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm này. Nếu xảy ra chuyện gì sẽ làm mất thể diện sư phụ…” Diệp Thiên Tâm tiếp tục từ chối.
“Trong Ma Thiên Các, chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Ngươi từng là cung chủ Diễn Nguyệt Cung, có năng lực một mình đảm đương một phương thế lực. Đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi đều là nam nhân, không thích hợp. Tam sư huynh ngươi hiện tại tung tích không rõ. Chiêu Nguyệt phải ở lại Đại Viêm, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tuổi tác quá nhỏ… Chỉ có ngươi là phù hợp nhất.”
Lời này khiến Diệp Thiên Tâm lộ vẻ do dự.
Lúc này, thanh âm Tư Vô Nhai từ bên ngoài truyền vào: “Lục sư tỷ, hiện tại phù văn thông đạo đã mở, tỷ muốn trở về lúc nào cũng được. Hơn nữa có sư phụ chống lưng cho tỷ, tỷ còn sợ cái gì?”
Tư Vô Nhai bước vào Dưỡng Sinh điện, quỳ gối xuống nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Tư Vô Nhai đứng lên, quay đầu nói với Diệp Thiên Tâm:
“Lục sư tỷ, việc này đối với tỷ cũng là một cơ hội tốt. Dù sao sư phụ chỉ có một người, tinh lực có hạn.”
Ngụ ý chính là, làm đồ đệ thì nên san sẻ gánh nặng với người.
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, lập tức nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu thật sự không thích thì đến lúc đó rời đi cũng không muộn. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày sau đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm xoay người rời đi.
Sau đó Lục Châu hỏi thăm Tư Vô Nhai về tình hình ở Đại Đường, mọi việc đều được tiến hành theo trình tự nên cũng yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận