Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1169

Cùng lúc đó.
Nhìn đàn hung thú càng lúc càng đông, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều cảm thấy ngoài dự liệu.
“Xông ra ngoài.” Vu Chính Hải tay cầm đao nói.
“Làm vậy có hơi nguy hiểm, ít nhất bên ngoài có đến ba, bốn con Mệnh Cách thú.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.
Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, bọn hắn sẽ không ngần ngại mà lao ra. Nhưng bây giờ bọn hắn đang bị thương, rất khó thoát được trùng vây.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải cách, nếu chúng ta bị bao vây hoàn toàn…” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung không di chuyển mà liếc nhìn xung quanh. Ngoài kia có một con hung thú đang đến gần.
Xoẹt !
Ba cây trận kỳ giống như cảm ứng được gì, đột nhiên kết nối lại với nhau, mặt đất sáng lên, quang mang toả ra rực rỡ.
Trận kỳ ở ba góc bắn ra năng lượng tạo thành ba bức tường vây kín hai người ở bên trong, ngay cả không trung cũng bị phong bế.
“Xong, càng lúc càng hỏng bét. Trận kỳ này dùng để vây khốn Mệnh Cách thú đặc thù, chúng ta bị thương, e là không ra được.”
“Vừa có lợi vừa có hại.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp, “Lợi ở chỗ chúng ta không cần phiền não vì đám hung thú nữa. Huynh nhìn kìa !”
Đúng như Ngu Thượng Nhung nói, hung thú bốn phía không cách nào tiến vào bên trong, bọn chúng còn có vẻ e ngại ba bức tường năng lượng màu trắng kia, có con còn lùi về sau mấy bước.
Ngao !
Đàn sói không cam lòng rống lên mấy tiếng. Đám hung thú khác cũng đồng thanh gào thét, tiếng kêu gào ồn ào đinh tai nhức óc.
Có mấy con hung thú chạy tới chạy lui như phát điên, tìm kiếm lối vào, có con còn đút răng nanh vào bức tường năng lượng, nhưng bị giật một phát nên giật mình lùi lại thật xa.
“Trận kỳ này không đơn giản.” Vu Chính Hải nói.
“Trận kỳ này hẳn là được dùng để vây khốn Mệnh Cách thú có trí tuệ, cần cấp độ Thẩm Phán Giả đến hàng phục, không dưới năm Mệnh Cách.” Ngu Thượng Nhung lên tiếng.
“Tên Bạch Ngô Vệ này đúng là ương ngạnh, trước khi chết cũng không quên hố chúng ta.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám người Bạch Ngô Vệ phải một tháng nữa mới quay lại đây. Chúng ta nên thừa dịp này để chữa thương, khôi phục tu vi.”
“Ừm.”
Hừng đông bừng sáng.
Thái Huyền chi lực đã khôi phục được một nửa, Lục Châu lại thi triển thiên nhãn thần thông.
Nhìn thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bị vây trong bạch sắc trận kỳ, trong lòng Lục Châu không khỏi sửng sốt.
“Đúng là thế sự khó lường.” Lục Châu vuốt râu cảm khái.
Sau một lúc quan sát, tin chắc đám hung thú không cách nào phá vỡ tam giác trận kỳ, Lục Châu mới thu hồi thần thông.
Tam giác trận kỳ này hẳn là do tên Bạch Ngô Vệ kia trước khi chết cố ý kích hoạt, dùng lực lượng cuối cùng để vây khốn hai người.
Lực lượng bị kích hoạt, rất có khả năng người của Bạch Tháp sẽ đến sớm.
“Rốt cuộc là Mệnh Cách thú đó có gì đặc thù mà phải khiến Bạch Tháp triệu tập lực lượng, vận dụng trận kỳ cường đại như thế?”
“Lão phu đang rầu vì không tìm được viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ năm phù hợp… Chuyến này lão phu nhất định phải đi.”
Dù sao sự tình ở kim liên giới đã giải quyết xong, lại có thông đạo để dùng, cớ gì mà không đi?
Trong hai ngày tiếp theo, Lục Châu dành thời gian hồi phục toàn bộ Thái Huyền chi lực, sau đó viết lại công pháp Trường Tương Tư và Điệp Luyến Hoa, rồi cho người gọi Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đến Đông Các.
Từ khi trở về kim liên giới đến nay hắn còn chưa trò chuyện với hai đồ đệ này. Mà nói cho đúng thì từ khi xuyên không đến giờ hắn còn chưa hề nói chuyện đàng hoàng với hai nàng. Làm một vị sư trưởng, như thế có hơi thiếu trách nhiệm.
Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đều lộ vẻ khẩn trương, cùng nhau bước vào Đông Các.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y, lại thêm mái tóc trắng như tuyết khiến nàng trông xinh đẹp như một tinh linh. Chiêu Nguyệt có lẽ do ở trong cung khá lâu nên trên người mang theo một loại khí chất cao quý của một nữ vương.
“Đây là hoàn pháp Điệp Luyến Hoa, ngươi mang về tu luyện cho tốt.” Lục Châu ném quyển công pháp cho Diệp Thiên Tâm.
“Đa tạ sư phụ.”
Lục Châu lại nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Đây là nhận pháp Trường Tương Tư, ngươi đã lấy lại được khí tức Thái Hư hoàn chỉnh, sau này tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng.”
“Tạ ơn sư phụ.”
[Ting ! dạy dỗ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
“Phương pháp tu hành Thiên Giới Bà Sa các ngươi hỏi lão thất là được, ngoài ra còn có những kiến thức do Thẩm hộ pháp giảng đạo…” Lục Châu căn dặn.
“Mấy ngày nay đồ nhi đều đi nghe Thẩm hộ pháp giảng đạo, đạt được lợi ích không nhỏ.” Diệp Thiên Tâm nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Sự tình ở kim liên giới đã tạm thời giải quyết, nhưng không thể buông lỏng. Bạch Tháp có khả năng sẽ quay lại trả thù. Mấy ngày này vi sư phải ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi lưu lại Ma Thiên Các. Nếu có việc cần liên hệ thì báo ngay cho lão thất.”
“Sư phụ, nước không thể một ngày không có vua. Hoàng thành cứ thế này e là không được…” Chiêu Nguyệt nói.
“Đại sư huynh của ngươi đang ở hồng liên giới, đã tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, e rằng hắn không muốn ngôi vị này. Hay là ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm, nếu vẫn không được… vậy thì đăng cơ đi.”
“Ma Thiên Các luôn là chỗ dựa của ngươi.” Lục Châu nói thêm một câu.
Nghe vậy, Chiêu Nguyệt đành khom người nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
An bài xong sự tình Ma Thiên Các, Lục Châu cho Thẩm Tất hai ngày chuẩn bị.
Sáng ngày thứ ba.
Thẩm Tất xuất hiện trước cửa Đông Các, cung kính nói: “Các chủ, đã chuẩn bị thoả đáng, có thể xuất phát rồi. Lý Tiểu Mặc sẽ đi trước dò đường.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lý Tiểu Mặc lưu lại, một mình ngươi đi cùng lão phu là được.”
“Một mình thuộc hạ?” Thẩm Tất có hơi bất ngờ.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có… không có vấn đề gì.” Thẩm Tất đáp. “Lý Tiểu Mặc ở lại cũng tốt.”
“Vậy thì xuất phát.”
Lục Châu rời khỏi Đông Các, đi tới quảng trường Ma Thiên Các nơi Đế Giang đang chờ sẵn.
Mọi người trên Ma Thiên Các đều đã tề tựu đông đủ, cung kính đứng một bên.
Lục Châu nhảy lên lưng Đế Giang. “Bản toạ đi mấy ngày sẽ trở lại.”
“Cung tiễn Các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận