Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1930: Các chủ là Ma Thần?

“Không biết viên Thiên Hồn Châu này sẽ khai được bao nhiêu Mệnh Cách.” Lục Châu thầm nghĩ.
Không lo lắng gì nhiều, Lục Châu tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó.
Phi Đản đang lao động khổ sai bỗng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Đại tướng quân!” Đám Vũ tộc xông tới đỡ lấy Phi Đản sắc mặt trắng bệch.
Thân thể Phi Đản không ngừng run rẩy, trong mắt đều là tuyệt vọng và không cam lòng. “Thiên Hồn Châu… của ta…”
Bàn tay nắm thành nắm đấm, Phi Đản ngồi bệt xuống đất.
Sáng hôm sau.
Khâm Nguyên tươi cười dẫn nữ nhi đi tới trước toà kiến trúc của Lục Châu, khom người hành lễ: “Khâm Nguyên và Vũ Điệp cầu kiến Lục các chủ.”
Lục Châu mở mắt ra, nhìn về phía Mệnh Cung, nơi đó có thêm hai khu vực Mệnh Cách đã sáng lên.
Một đêm khai hai Mệnh Cách, tuy không nhiều như dự tính nhưng cũng coi như không tệ. Có lẽ càng về sau sẽ càng khó khai Mệnh Cách.
Hiện tại Lục Châu đã trở thành tu hành giả kim liên hai mươi chín Mệnh Cách. Hắn thu hồi liên toạ, nhìn về phía cửa đại điện.
Khâm Nguyên và nữ nhi chầm chậm đi tới. Có lẽ do đã tử vong quá lâu, biểu tình trên mặt thiếu nữ có vẻ rất mờ mịt, nàng nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm và sợ hãi.
Cả hai đi tới trước mặt Lục Châu. Khâm Nguyên nói: “Quỳ xuống.”
Thiếu nữ ngoan ngoãn quỳ, Khâm Nguyên cũng quỳ ở bên cạnh, hai mẹ con ba quỳ chín lạy hành đại lễ. Lục Châu cũng không ngăn cản.
Bái lạy xong, Khâm Nguyên nói: “Đại ân đại đức của Các chủ, suốt đời này Khâm Nguyên cũng không quên.”
“Đứng lên đi.” Lục Châu nói.
“Tiểu nữ tên là Vũ Điệp, vừa mới phục sinh nên còn chưa kịp thích ứng, mong Các chủ thứ tội.”
Lục Châu nhìn sang Vũ Điệp, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Vũ Điệp trốn sau lưng Khâm Nguyên. Khâm Nguyên mỉm cười nói: “Con bé thích hồ điệp, lại sinh vào đêm mưa nên ta đặt cho nó cái tên này. Nay con bé được tái sinh, đời này của ta không còn gì để tiếc nuối.”
“Phục sinh đương nhiên đáng mừng, nhưng cuộc sống sau này nàng còn cần được chăm sóc và nuôi dạy kỹ càng. Đừng để nàng bị thiếu hụt kiến thức và năng lực nhận biết thế giới xung quanh.”
“Đa tạ Các chủ nhắc nhở, ta sẽ chú ý việc này.”
Trong lòng Lục Châu cũng rất hiếu kỳ. Phục sinh rốt cuộc là gì? Phục sinh linh hồn, thân thể hay là ý thức?
Nhớ lại lúc tiến hành phục sinh, mặt đất bốc lên khói xanh. Sau khi chết nhân loại vùi vào trong đất, tất cả trở về với đại địa. Phục sinh chi thuật có phải là đoạt lại mọi thứ đã mất từ tay đại địa không?
“Ngươi qua đây.” Lục Châu vẫy tay với Vũ Điệp, hắn muốn xác nhận lại một chút.
Vũ Điệp sợ hãi rụt rè, Khâm Nguyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng an ủi: “Đừng sợ, Các chủ đã cứu mạng con đó.”
“Vâng.”
Vũ Điệp ngoan ngoãn đi tới trước mặt Lục Châu. Lục Châu thản nhiên nói: “Vươn tay ra.”
Nàng nhút nhát đưa tay trái lên. Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch nàng.
Kỳ kinh bát mạch đều rất bình thường không khác gì một phàm nhân, đan điền khí hải chưa khai phá, việc tu hành cũng trở về từ con số 0.
Lục Châu hỏi: “Nàng có từng tu hành chưa?”
Khâm Nguyên gật đầu: “Thiên phú không tệ, từng thông qua hai Mệnh Quan.”
Kỳ quái, hiện tại đan điền khí hải đều trở lại như ban đầu. Phục sinh là phải làm lại từ đầu sao? Hắn có dự cảm Công Đức Thạch và Phục Sinh Hoạ Quyển còn có không ít bí mật.
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, phất tay nói: “Lui xuống nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vâng.”
Khâm Nguyên không nhịn được hỏi tiếp: “Các chủ định tới Đại Uyên Hiến?”
Lục Châu gật đầu. “Có việc gì?”
“Nếu Khâm Nguyên hữu dụng, xin Các chủ cứ việc phân phó. Từ hôm nay mệnh của Khâm Nguyên đã thuộc về ngài.” Khâm Nguyên quỳ xuống nói.
Lục Châu nói: “Lão phu nhận tâm ý của ngươi. Lui xuống đi.”
“Vâng.” Khâm Nguyên và Vũ Điệp cung kính rời khỏi cổ điện.
Ba ngày sau.
Lục Châu lệnh cho toàn thể Ma Thiên Các tập hợp, tiến vào phù văn thông đạo đi tới bí ẩn chi địa, sau đó lại dùng phù văn thông đạo đã chuẩn bị từ trước để tới rừng cây bên ngoài Đại Uyên Hiến.
Lục Châu vẫn chưa rõ thực lực của mình ở cấp độ nào, hắn thắng được tiểu đế quân, nhưng Vũ Hoàng là đại Chí Tôn, nếu xảy ra mâu thuẫn thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết.
Sở dĩ Lục Châu muốn đến Đại Uyên Hiến là vì trên tấm địa đồ cổ lão có đánh dấu vị trí Đại Uyên Hiến, mà trong di ngôn Ma Thần lưu lại đã từng nhắc đến việc phải đoạt lại thứ thuộc về hắn.
Thừa dịp Thái Hư và Đại Uyên Hiến còn chưa trở thành một thể, Lục Châu phải nhân cơ hội này đi lấy đồ về.
Đám người Ma Thiên Các dẫn theo đoàn đội Phi Đản bay về phía Đại Uyên Hiến sừng sững như sơn. Trên không trung có một con quái vật khổng lồ đang bay lượn vòng quanh.
Phi Đản hỏi: “Ngài muốn gặp Vũ Hoàng?”
“Sao nói nhảm nhiều vậy?” Phan Trọng mắng.
“Ma Thần đại nhân, ta thật bội phục dũng khí của ngài!” Phi Đản nói.
Nghe cách xưng hô của hắn, đám người lộ vẻ kinh ngạc. Ma Thiên Các đều biết người kịch chiến với Đồ Duy Đại Đế là Ma Thần, bọn hắn nhận được tin tức Các chủ bị liên luỵ vào trận chiến này nên mới rơi xuống vực sâu.
Nhưng mà… vì sao Các chủ lại chính là Ma Thần trong miệng thế gian? Lúc trước tứ tiên sinh không hề nhắc đến việc này nha!
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Phi Đản: “Một Vũ Hoàng nho nhỏ sao có thể so sánh với lão phu?”
Đám người Ma Thiên Các lập tức cả kinh. Lời này chính là đang thừa nhận thân phận Ma Thần rồi!
Lục Châu thầm nghĩ, thế nhân đều cho rằng lão phu là Ma Thần, vậy lão phu làm Ma Thần luôn cho các ngươi vừa lòng.
Đoàn người bay thẳng về phía Đại Uyên Hiến. Bên dưới vẫn là tộc Tam Thủ trấn thủ nơi này, chỉ khác ở chỗ hiện tại tên cự nhân ba đầu chỉ là sâu kiến trong mắt Lục Châu.
Quả nhiên đám tộc nhân Tam Thủ bắt đầu ném trường mâu về phía đoàn người.
“Vô Lượng Thần Ẩn!”
Lấy Lục Châu làm trung tâm, lực lượng Thiên Tướng bao phủ đám người, kể cả đoàn đội tù binh của Phi Đản cũng đồng thời biến mất.
Người Tam Thủ hoang mang.
Mấy hơi thở sau, đoàn người Lục Châu đã đến lối vào Đại Uyên Hiến. Đám Vũ tộc thủ vệ phát giác có dị động, cấp tốc bay tới quát to:
“Ai to gan lớn mật dám xông vào Đại Uyên Hiến?!”
“Đừng động thủ!” Phi Đản trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận