Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1396

“Không đúng, không đúng… Pháp thân của chúng ta vốn chính là Bách Kiếp Động Minh, có ẩn tàng thế nào cũng chỉ thay đổi vẻ ngoài mà thôi.” Phan Ly Thiên nói.
“Có đạo lý.”
“Thôi kệ đi… ngày khác trở lại bái kiến Các chủ.”
Bốn người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Bọn hắn vừa rời đi, Lục Ly và Nhan Chân Lạc từ trong hành lang đi ra, dõi mắt nhìn theo bốn vị trưởng lão.
“Nhan lão ca, ta tin lời ngươi nói rồi, không thể dò xét Ma Thiên Các theo lẽ thường. Nhưng mà việc này là sao đây? Người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, có thể giải thích giùm ta vì sao Các chủ lại muốn trở về Thái Cực Sơ Thành không?” Lục Ly đầu óc mơ hồ nói.
Nhan Chân Lạc cũng gãi gãi đầu: “Đừng hỏi, chúng ta phải xem như không thấy.”
Vừa nói hắn vừa rời đi.
“Không thấy, không thấy…”
Lục Ly đi theo Nhan Chân Lạc, chợt quay đầu nhìn về phía Dưỡng Sinh điện: “Nói như vậy, lần trước khi ta gặp Các chủ, ngài đang sử dụng pháp thân giả?”
Nghĩ vậy, hắn không khỏi gật gù.
Tấn thăng Tứ tượng Tung Hoành cần 100 năm thọ mệnh, tấn thăng Ngũ Khí Triều Nguyên lại cần 300 năm, gấp ba lần. Có thể thấy càng về sau thọ mệnh tiêu hao càng lớn.
Nửa ngày trôi qua, thái dương ngả về tây, ánh nắng chiều rọi vào bệ cửa sổ trong Dưỡng Sinh điện.
Lam pháp thân toả ra quang mang xanh thẳm khiến Lục Châu không khỏi nghĩ: “Thế gian thật sự có lam liên giới sao?”
Lam Thuỷ Tinh đến từ Thái Hư, Cơ Thiên Đạo lúc trước lấy được hạt giống Thái Hư… như vậy có phải lam liên có liên quan đến Thái Hư không?
Dường như đã được cõi u minh chú định.
Ông !
Pháp thân đột nhiên bành trướng, nở rộng ra một vòng.
“Hoàn thành rồi.”
[Ngũ Khí Triều Nguyên, tiêu hao 900 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.].
Trước đó mười năm, trăm năm, không đau không ngứa. Bây giờ nhảy vọt lên tới 900 năm… sau này muốn lên Bách Kiếp Động Minh chẳng phải là mất cả vạn năm à?
Giá nhà đất cũng không tăng quá đáng như thế này!
Nhưng Lục Châu cũng chỉ thầm mắng dưới đáy lòng, vẫn tiếp tục lựa chọn tấn thăng.
Điểm khác biệt giữa lam pháp thân và kim pháp thân càng ngày càng rõ ràng.
Độ khó và thời gian để tấn thăng lam pháp thân lớn hơn kim pháp thân nhiều. Lục Châu nhanh như vậy là vì có kinh nghiệm phong phú, nếu là tân nhân chỉ tu luyện lam pháp thân thì cho dù là kỳ tài ngút trời cũng phải mất hai, ba năm mới lên được Ngũ Khí Triều Nguyên.
Lục Châu mất hai ngày, từ Ngũ Khí Triều Nguyên tấn thăng lên Lục Hào Ly Hợp.
[Lục Hào Ly Hợp, tiêu hao 2.000 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.].
Lục Châu quyết định dừng lại ở đây.
Năm ngàn năm thọ mệnh của hắn chỉ còn lại một nửa, nếu lại tiêu hao thêm hai ngàn năm thì sẽ chẳng còn mấy năm để sống.
“Sử dụng thọ mệnh của bản thân, quá không có lời.”
Lục Châu lại phất tay, toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cỡ nhỏ xuất hiện đứng bên cạnh lam pháp thân, một cao một thấp.
“Hai toà pháp thân có thể đồng thời xuất hiện.”
Sau đó Lục Châu thu hồi toàn bộ pháp thân. Hiện tại kiểm trắc uy lực pháp thân là chuyện vô nghĩa, nó còn rất nhỏ yếu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm:
“Sư phụ, thẩm phán Bạch Tháp Ninh Vạn Khoảnh cầu kiến.”
“Vào đi.”
Ninh Vạn Khoảnh được Tiểu Diên Nhi đưa vào Dưỡng Sinh điện.
“Bái kiến Lục các chủ.”
“Có việc gì thế?” Lục Châu hỏi.
“Lam tháp chủ muốn mời Lục các chủ đến gặp một lần.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
“Gặp lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Ninh Vạn Khoảnh thở dài nói: “Lam tháp chủ vốn đã không còn bao nhiêu thời gian, lần trước đánh với thú hoàng đã động đến căn cơ, chỉ e là…” Nói tới đây, hắn đổi đề tài, “Lam tháp chủ vốn định tự mình đến kinh đô hồng liên giới, nhưng thật sự không đi được.”
“Chuyện lão phu đã đáp ứng, đương nhiên sẽ thực hiện.” Lục Châu nói.
Ninh Vạn Khoảnh mừng rỡ đáp: “Bây giờ Đại Minh vương đình đang nhìn chằm chằm, chỉ đợi ngày Lam tháp chủ rời đi. Có câu này của Lục các chủ, ta yên tâm rồi.”
“Ngươi không phải người của Đại Minh vương đình sao?” Lục Châu đột nhiên hỏi ngược.
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn ra, trong đôi mắt vô thần lộ vẻ xấu hổ, “Ta đúng là đến từ Đại Minh, nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ. Lần trước thất tiên sinh nói một câu thức tỉnh người trong mộng, ta sao dám làm lại hành vi đó nữa.”
“Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu lòng người. Biểu hiện của ngươi rất tốt.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Lục các chủ minh giám.”
“Trở về nói với Lam tháp chủ, lão phu từ trước đến nay không hề nuốt lời.”
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh đứng thẳng người dậy, không rời đi mà như đang cảm thụ nguyên khí ba động trong đại điện.
“Vãn bối còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Đoan Mộc huynh là tam đệ tử của Lục các chủ, trên người có hạt giống Thái Hư. Lam tháp chủ có nói với ta lục đệ tử Diệp cô nương cũng có hạt giống Thái Hư. Việc này… vãn bối không phải là muốn truy hỏi, chỉ là có mấy lời không nói ra thì không thoải mái…” Ninh Vạn Khoảnh ấp úng nói.
“Lão phu cho phép ngươi nói.” Lục Châu ngồi xuống.
“Đoan Mộc huynh hẳn không hề tham dự vào kế hoạch Thái Hư, tu vi của hắn cũng không đủ để tiến vào bí ẩn chi địa. Diệp cô nương cũng thế. Cho nên vãn bối suy đoán… hạt giống Thái Hư là do tiền bối ban tặng cho họ.”
Ninh Vạn Khoảnh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vì sao tiền bối không tự mình sử dụng hạt giống Thái Hư?”
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Thiên địa ràng buộc.”
Ai biết thiên địa ràng buộc là cái gì đâu, cứ đổ thừa cho nó là được.
Cũng không thể nói cho hắn biết, lão phu có lam pháp thân còn ngưu bức hơn đây nè?
Ninh Vạn Khoảnh thầm hô một tiếng ‘thì ra là thế’.
Trên thực tế, Lam Hi Hoà đứng trước đại nạn thọ mệnh cũng đã từng tìm kiếm khí tức Thái Hư để giải quyết vấn đề này nhưng vô dụng. Từ bát diệp đến cửu diệp có thể đánh vỡ trói buộc, nhưng Lam Hi Hoà tu hành xảy ra sai sót lại không thể nào giải quyết được.
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên khom người nói: “Vãn bối cam đoan với Lục các chủ, việc Đoan Mộc huynh có hạt giống Thái Hư vãn bối tuyệt đối không nói với bất luận kẻ nào. Nếu dám tiết lộ sẽ chết không yên lành.”
“Ngươi sợ lão phu giết người diệt khẩu?” Lục Châu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận