Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1429

“Bại tướng dưới tay sư phụ còn dám bảo Thừa Hoàng cút? Ngươi chắc chứ?” Hải Loa nói.
Lục Ngô liếc nhìn nàng, xem như ngươi lợi hại.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi đường đường là thú hoàng, có cơ hội trở về chỗ sâu trong bí ẩn chi địa, vì sao lại không về mà phải trốn đông trốn tây như thế?”
Lục Ngô lầm bầm một trận.
Hải Loa chỉ tay vào Lục Ngô nói: “Sư phụ, nó nói người là lão già hồ đồ, đã minh bạch mà cứ thích hỏi này hỏi nọ, thật là phiền!”
Lục Ngô hỏi chấm?
“Ngươi đúng là không biết tốt xấu.” Lục Châu hờ hững nói.
Lục Ngô nhìn Hải Loa đầy dò xét, lại lẩm bẩm mấy tiếng.
Hải Loa nói: “Ta không có đoán, ta hiểu được thú ngữ.”
Lục Ngô lui lại một bước, dùng ngôn ngữ nhân loại kinh ngạc nói: “Tuổi còn nhỏ… lại thông hiểu thú ngữ?”
Lục Châu cao giọng nói: “Hành tung của ngươi đã bại lộ. Nếu Đoan Mộc Sinh xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Nếu có thể đảm bảo Đoan Mộc Sinh an toàn, Lục Châu cũng thấy nên để hắn lại đây là tốt nhất.
Khát vọng được mạnh mẽ của Đoan Mộc Sinh cường thịnh hơn những người khác nhiều. Hắn có thể tại hậu sơn tập luyện thương thuật không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cũng có thể nhẫn nhịn chịu khổ trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.
Lục Châu tin tưởng, nếu ý thức Đoan Mộc Sinh thanh tỉnh cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Lục Ngô bình tĩnh đáp: “Thiếu chủ còn, Lục Ngô còn. Thiếu chủ vong, Lục Ngô vong.”
“Tốt.”
Năm ngón tay Lục Châu vồ lấy Bá Vương Thương đang cắm trong tảng đá. Bá Vương Thương bay vào lòng bàn tay hắn.
“Lão phu thay nghiệt đồ bất hiếu ra quyết định này, để hắn lưu lại bên cạnh ngươi. Nếu hắn xảy ra chuyện bất trắc, lão phu sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Bá Vương Thương nhao nhao rung động.
“Làm gì thế?” Lục Ngô nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Lục Châu điểm mũi chân, thân ảnh bay ra giữa hồ. “Thương pháp này tên là Phá Trận Tử, lão phu diễn luyện một lần, ngươi hãy truyền lại cho hắn.”
Lục Châu huy động thân thương.
Xoẹt !
Nước dưới hồ bắn lên tung toé, đều đặn như điểm binh trên sa trường. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số thương cương trên không trung đã tạo thành pháp trận, chiến ý ngút trời.
Trong mắt Lục Ngô hiện tia kinh ngạc, lầm bầm nói: “Lại là chiêu mới…”
Thi triển thương pháp xong, Lục Châu phất tay, Bá Vương Thương bay lại nằm bên cạnh Đoan Mộc Sinh.
“Đi thôi.”
Hắn tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng ngửa mặt lên trời kêu một tiếng rồi phóng thẳng vào rừng.
Sau khi bóng dáng Thừa Hoàng biến mất, Lục Ngô mới cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Đoan Mộc Sinh không phải cũng là đồ đệ của hắn sao? Tranh giành làm cái gì?
“Ta lỗ to rồi?”
“Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!”
Nhưng mà… trong cánh rừng phía xa, Thừa Hoàng đột nhiên quay trở lại!
Hải Loa chỉ vào Lục Ngô, mách lẻo: “Sư phụ, nó đang mắng người á!”
Lục Ngô hỏi chấm?
Bản thú… quạo rồi nha!
Lục Châu đứng trên lưng Thừa Hoàng nói: “Lục Ngô, lão phu đột nhiên nhớ tới một việc… muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Không giúp!”
Nó cúi người xuống, hít sâu một hơi. Đoan Mộc Sinh và Bá Vương Thương bay vào miệng nó. Bốn vó đạp đất, Lục Ngô nhảy vọt vào trong mê vụ.
“Đuổi theo.”
U !
Thừa Hoàng vừa truy đuổi vừa phát ra một tiếng hú dài vui sướng, tựa như đang chứng minh năng lực bản thân.
“Sư phụ, hơi kém một chút.” Hải Loa phát giác tốc độ Thừa Hoàng vẫn kém hơn Lục Ngô một bậc. Chênh lệch giữa thú hoàng và thú vương quả nhiên rất khó bù đắp.
Lục Châu cúi người xuống, vỗ ra một chưởng.
Thái Huyền chi lực truyền vào thân thể Thừa Hoàng. Bộ lông trên người nó biến thành màu xanh, nó đột nhiên hăng máu phóng đi, tốc độ tăng lên một mảng lớn!
Lục Ngô vượt qua rất nhiều núi non sông ngòi, thuận tiện phá hủy một cái sào huyệt hung thú cỡ nhỏ. Đến một khu vực bí ẩn được ba mặt núi vây quanh, nó mới dừng lại nằm xuống, lộ vẻ đắc ý.
Miệng nó há ra, Đoan Mộc Sinh và Bá Vương Thương rơi xuống đất.
“Chỉ là thú vương… cũng muốn đuổi theo ta?”
“Hế nhô!”
Hải Loa lơ lửng giữa sườn núi, vẫy tay chào Lục Ngô.
Lục Ngô trợn tròn mắt. Trợn tròn theo nghĩa đen, con mắt của nó tròn xoe như viên bi.
Phía đối diện, Thừa Hoàng nhảy tới, đáp xuống trước mặt nó. Lục Châu và Diệp Thiên Tâm cũng đang nhìn nó không chớp mắt.
“Còn chạy nữa không?”
“Đến thú vương ngươi cũng không cắt đuôi được, giao Đoan Mộc Sinh cho ngươi lão phu không yên tâm gì hết.” Lục Châu lắc đầu nói.
Thú hoàng Lục Ngô cảm thấy mặt mũi mất hết, trong lỗ mũi không ngừng phun ra khí, cặp móng cào cào xuống đất.
Giận thiệt giận luôn đó!
“Ta không có… dùng hết toàn lực. Không tính!” Lục Ngô như một đứa trẻ, hầm hừ nói.
Lục Châu đương nhiên biết nó không dùng toàn lực. “Thôi đi, đường đường là thú hoàng lại đi so đo với một vãn bối, chắc cũng chỉ có mình ngươi làm được.”
Thừa Hoàng ngồi yên dưới đất, lỗ tai dựng lên, tỏ vẻ đắc ý.
Lục Ngô càng nhìn càng giận, bực tức nói: “Lục Thiên Thông… ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Lục Châu đáp: “Cho mượn Mệnh Cách Chi Tâm xài một chút đi.”
"Không thể nào!"
Thanh âm chấn động ba ngọn núi xung quanh. Dã thú trên núi đều bị doạ đến run lẩy bẩy.
Lục Ngô chưa bao giờ cảm thấy uỷ khuất như vậy. Vì thiếu chủ, nó nhịn. Không muốn đánh nhau với chân nhân, nó nhịn. Không so đo với vãn bối… nó cũng nhịn.
Nhưng muốn lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó thì không thể nhịn nha!
Lỗ mũi Lục Ngô phì ra một đống khói. Nó rất tức giận.
Lục Châu nói: “Không gì là không thể.”
“Ngươi là chân nhân!” Chân nhân thì còn cần đến Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng làm gì?
“Việc đó ngươi không cần để ý, lão phu mượn dùng xong sẽ trả lại.” Lục Châu thản nhiên nói.
Lục Ngô cúi thấp đầu, tròng mắt chuyển động mấy vòng. Trên mặt như muốn nói, ta tin ngươi mới là lạ, lão đầu tử xấu tính!
Hải Loa bay tới trước mặt nó nói: “Đừng chạy, ngoan.”
Lục Ngô tức muốn thổ huyết.
Lục Châu nói: “Ngươi đã cho rằng lão phu là chân nhân… vậy ngươi có thấy lão phu nói dối bao giờ chưa?”
“Ngươi nói dối… còn ít chắc?” Lục Ngô trầm giọng tố cáo.
Lục Châu lắc đầu. Cái tên Lục Thiên Thông này làm người kiểu gì không biết, vậy mà lại có dung mạo giống lão phu là sao!
“Lục Ngô, ngươi cho lão phu mượn Mệnh Cách Chi Tâm, lão phu để Thừa Hoàng lại làm tin, thế nào?”
Thừa Hoàng hỏi chấm? chấm hỏi?
“Không được là không được!” Lục Ngô cấp tốc lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận