Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1111

Phanh phanh phanh! Mấy đạo kiếm cương đánh lên người Tê Cừ.
Huyền Thành Tử cười đáp: “Nói cũng đúng… Tính ra vận khí của Vấn Thiên Tông không tệ. Nếu là một con Mệnh Cách thú thì lại phải cướp đoạt của ngươi. Hiện tại có ba con, mỗi người một con, thấy thế nào?”
Lúc này, Mạc Hành Lộ của Côn Lôn Chính Tông cũng bay ra đứng bên cạnh Huyền Thành Tử. “Đừng có ra quyết định vội vàng như vậy, ngươi không thấy kỳ quái sao?”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Vấn Thiên Tông làm gì có bản sự hấp dẫn được ba con Mệnh Cách thú!” Mạc Hành Lộ nói.
Từng Diễn vừa né tránh đòn tấn công của Tê Cừ vừa na di đến chỗ hai người nói:
“Thật không dám giấu giếm, ta cũng không biết vì sao lại có tới ba con Mệnh Cách thú. Đây là cơ hội tốt để ba phương liên thủ, nếu không tranh thủ bắt chúng, để Thiên Vũ Viện biết được thì ai cũng không có cơ hội!”
Mạc Hành Lộ mỉm cười nói: “Đã bao lâu ngươi không ra ngoài rồi? Dư Trần Thù đã chết từ lâu, hiện tại người chưởng khống Đại Đường là một vị cao thủ Thiên Giới Bà Sa. Thiên Giới Bà Sa đã khai Mệnh Cách từ lâu, người ta chướng mắt đám Mệnh Cách thú sơ đẳng này.”
Từng Diễn lắc đầu nói: “Nếu Thiên Giới Bà Sa có ý định bồi dưỡng thế lực của mình thì sẽ chịu nhường Mệnh Cách thú sao?”
Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử khẽ giật mình, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Huyền Thành Tử hạ lệnh: “Đệ tử Trùng Hư Quan nghe lệnh! Đối phó Sơn Cao thú bên trái!”
“Vâng.”
Mạc Hành Lộ cũng cao giọng nói: “Đệ tử Côn Lôn Chính Tông đối phó Sơn Cao thú bên phải!”
“Vâng.”
Một đám tu hành giả đông như kiến chia nhau bay về phía hai con Mệnh Cách thú, áp lực đè lên vai Vấn Thiên Tông bỗng chốc nhẹ đi, Từng Diễn lập tức tập hợp người Vấn Thiên Tông lại tấn công Tê Cừ.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khu vực này trở thành chiến trường giữa con người và Mệnh Cách thú, sông ngòi và núi non trong phương viên chục dặm đều bị san thành bình địa. Thời gian trôi qua, Mệnh Cách thú bắt đầu bị thương, có không ít tu hành giả tam tông bị chụp chết.
Nửa canh giờ sau, ba con Mệnh Cách thú bị mấy ngàn tu hành giả tiêu hao thể lực, dần dần chịu hết nổi.
“Mọi người ráng lên… Mệnh Cách thú sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Bên kia có người!”
Nghe vậy, Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ đồng thời bay lên, Từng Diễn cũng lăng không quan sát về phía đó.
“Là ai?!”
Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ nhìn về phía đỉnh núi, nơi đó có một lão nhân dáng như tùng bách đứng thẳng giữa trời.
Lục Châu biết mình bị phát hiện, hắn chỉ vận dụng Tử Lưu Ly để ẩn tàng khí tức chứ không thể ẩn thân. Lục Châu bèn đạp không đi tới, dừng lại ở vị trí cách ba đại cao thủ khoảng trăm mét.
Huyền Thành Tử nói: “Xin hỏi các hạ là?”
“Lão phu là ai không quan trọng, quan trọng là hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này lão phu phải mang đi.” Lục Châu nói thẳng.
Từng Diễn sững sờ. “Lão tiên sinh, làm vậy e là không ổn đâu.”
Huyền Thành Tử vừa định mở miệng, Mạc Hành Lộ đã giữ hắn lại, nhẹ nhàng cười: “Lão tiền bối trông hơi quen mắt.”
Lục Châu đã nghịch chuyển trăm năm, tóc trắng biến thành tóc đen, hai người này thoạt nhìn không nhận ra cũng là bình thường.
“Ánh mắt ngươi khá tốt.” Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói.
Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử đã thèm muốn Mệnh Cách thú từ rất lâu rồi. Trước đó mọi quyền nghiên cứu và tra xét Mệnh Cách thú đều nằm trong tay Dư Trần Thù. Nay Dư Trần Thù chết, toàn bộ tông môn trong thiên hạ đều cho rằng mình có cơ hội thu hoạch Mệnh Cách thú, mà đâu biết Mệnh Cách thú sớm đã bị hắc liên giới chiếm đoạt.
“Lão tiên sinh, ngài cũng thấy rồi đó, ba tông môn chúng ta hao tổn rất lâu mới đánh ba con Mệnh Cách thú trọng thương. Ngài vừa xuất hiện đã đòi ngay hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, đây chẳng phải là nói đùa sao?” Huyền Thành Tử nói.
Bọn hắn đều là lão nhân tinh, biết người trước mắt có thể đứng trên đỉnh Đông Lâm Sơn quan chiến hồi lâu mà bất động thanh sắc, đương nhiên không phải là người dễ đối phó.
Vấn Thiên Tông Từng Diễn chật vật nói:
“Đệ tử ta dùng tính mạng mình mới dẫn dụ được Tê Cừ và Sơn Cao tới đây. Vấn Thiên Tông ta đã hao tổn mấy chục tu hành giả, chỉ riêng đại giới này đã không thể nhường lại Mệnh Cách thú cho các hạ.”
Lục Châu vuốt râu giải thích:
“Lão phu không phải người không nói đạo lý. Mệnh Cách thú không phải chỉ do đệ tử ngươi thu hút mà còn là do đệ tử lão phu dẫn tới.”
Mạc Hành Lộ, Huyền Thành Tử và Từng Diễn đưa mắt nhìn nhau. Mạc Hành Lộ mỉm cười nói: “Lão tiên sinh, ngài không có biện pháp gì để chứng minh Mệnh Cách thú là do đệ tử ngài dẫn tới nha? Một người cũng có thể dẫn tới ba con Mệnh Cách thú mà.”
Huyền Thành Tử phụ hoạ: “Mệnh Cách thú có ý thức về lãnh địa, thường khi một con xuất hiện thì những con khác sẽ không tranh… Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ. Trong lịch sử đã từng có nhiều Mệnh Cách thú cùng xuất hiện ở một nơi. Sơn Cao thú ra một lúc hai con, đều không bài xích lãnh địa của nhau. Lão tiên sinh là người phân rõ phải trái, vậy ngài thấy ta nói có lý không?”
Lục Châu nhìn Huyền Thành Tử, khẽ gật đầu.
“Có đạo lý. Như vậy… ba con Mệnh Cách thú này cũng có khả năng là do đồ nhi của lão phu dẫn tới toàn bộ.”
“Chuyện này…” Huyền Thành Tử nghẹn lời.
Vấn Thiên Tông đã trả giá rất nhiều, Từng Diễn sao có thể cam tâm, lập tức nói: “Vậy thì mời đệ tử của lão tiên sinh ra đây gặp mặt một lần, chuyện này đâu thể nói suông là được.”
“Ý ngươi là lão phu nói láo?” Lục Châu liếc mắt nhìn Từng Diễn.
Mạc Hành Lộ thấy Lục Châu có vẻ không vui bèn nói: “Lão tiên sinh không giống người sẽ nói láo, mà còn rất biết phân rõ phải trái. Chúng ta đều là người nói đạo lý, theo ý lão tiên sinh thì làm sao phân biệt Mệnh Cách thú là do ai dẫn đến đây?”
Phanh phanh phanh!
Lúc này kiếm cương đao cương đầy trời đã thành công chém chết ba con Mệnh Cách thú. Người của ba đại tông môn kéo lại đào Mệnh Cách Chi Tâm ra, vừa vặn Côn Lôn Chính Tông một viên, Trùng Hư Quan một viên, Vấn Thiên Tông một viên.
Các đệ tử thụ thương thì ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, những người còn lại lăng không bay lên, đứng sau lưng ba vị chưởng môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận