Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 645

Vu Chính Hải khinh thường nói: “Ma Lộ Bình, nếu ngươi có gan thì ra đây chiến một trận với bản toạ.”
Thấy Ma Lộ Bình xuất hiện, Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đều yên lòng. Điều này có nghĩa là vị cao thủ vẫn luôn ẩn trong bóng tối để trợ giúp U Minh Giáo kia hiện tại đã an toàn.
Ma Lộ Bình nói: “Vu giáo chủ, nếu ngươi có gan thì phá tầng bình chướng này rồi xuống đây chiến với bản thống lĩnh.”
Song phương rơi vào thế giằng co. Vu Chính Hải vừa định nói chuyện thì Tư Vô Nhai đã kéo hắn lại. “Sợ là Ma Lộ Bình có quân chi viện, việc đánh hạ Duyện Châu chúng ta cần phải bàn bạc lại kỹ hơn.”
“Chi viện?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
Tư Vô Nhai đáp: “Tuyên Tĩnh Vân và Vương Việt trấn thủ Thần Đô, hai người này cùng với mười vị trưởng lão của Bắc Đẩu Thư Viện nắm giữ Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô nên sẽ không tuỳ tiện rời đi. Lưu Thương chưa bao giờ rời khỏi Thập Tuyệt Trận, cũng không có khả năng sẽ làm vậy… Còn lại hai vị Viện trưởng thư viện và thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn thì rất có khả năng sẽ đến chi viện.”
“Không phải đệ nói Ngụy Trác Ngôn là đồ giả sao?”
“Thật hay giả đâu còn quan trọng nữa, chủ yếu là hắn có thể hiệu lệnh được tam quân… Cho dù hắn không có bản sự này thì cũng sẽ thật sự động lòng tham thôi.” Tư Vô Nhai nói.
“Đồ hỗn trướng, nếu không nhờ sư phụ nâng đỡ thì hắn có được ngày hôm nay sao!”
“Lòng người khó dò.” Tư Vô Nhai lắc đầu đáp.
“Cũng may hiền đệ nhắc nhở ta…”
Vu Chính Hải đã tiêu hao không ít nguyên khí, muốn phá được tầng bình chướng cần phải đánh thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó Vu Chính Hải đã không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Vu Chính Hải bước tới rìa phi liễn, đứng từ trên cao nói vọng xuống:
“Ma Lộ Bình, bản Giáo chủ nể tình lão bách tính trong toàn thành còn chưa kịp di dời, hôm nay sẽ không phá bình chướng…”
Không cho Ma Lộ Bình cơ hội nói lời trào phúng, Vu Chính Hải tiếp tục phát ra sóng âm cuồn cuộn:
“Bản Giáo chủ từ khi lập ra U Minh Giáo đến nay đều có thiết luật, đó là không được phép làm tổn thương đến dân chúng. Bây giờ các ngươi là quân thủ thành lại dám lấy bách tín ra làm con tin, thật đáng hận! Bản Giáo chủ tuy là ma đạo nhưng cũng có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không làm ra chuyện dơ bẩn như các ngươi.”
Vu Chính Hải đề cao giọng, tiếp tục nói: “Bản Giáo chủ sẽ chiêu cáo chuyện này ra toàn thiên hạ, để dân chúng thấy được bộ mặt thật của các ngươi.”
“Lui quân!”
Phi liễn của U Minh Giáo dẫn đầu rút lui, chậm rãi bay ra khỏi thành Duyện Châu, giáo chúng U Minh Giáo bên ngoài tường thành cũng từ bỏ công kích.
Chỉ trong chốc lát biển người đã lui mất. Ma Lộ Bình đứng ngây ra như phỗng, ngạc nhiên nói không nên lời.
Chuyện của tu hành giới không được liên luỵ đến phàm nhân, đây là quy tắc bất biến từ trước đến nay. Diệt một người rất dễ, diệt trăm người ngàn vạn người cũng không khó. Nhưng muốn diệt một châu, thậm chí là toàn bộ bách tính của một nước thì khó như lên trời.
Cho nên… Ma Lộ Bình ngây người.
Trên đường phố có người gào thét:
“Hoàng thất không coi dân chúng bọn ta như con người sao? Thật không có thiên lý mà!”
“Ngay cả ma giáo như U Minh Giáo còn biết đạo lý này, vậy mà tướng thủ thành lại bắt chúng ta làm con tin! Nghiệp chướng!”
“Dựa vào cái gì?! Mệnh của quan gia các ngươi là mệnh, mệnh của dân chúng bọn ta không phải là mệnh sao? Dựa vào cái gì?!”
Một khi có người dẫn đầu thì tiếng hò hét càng lúc càng dâng cao như thuỷ triều.
Mí mắt Ma Lộ Bình giần giật. Tuy rằng hắn có đủ thực lực để giết sạch đám người này… nhưng lý trí mách bảo hắn, tuyệt đối không thể làm như vậy!
“Thống lĩnh… Ma tướng quân đã chết!”
Ma Lộ Bình nghe vậy, ánh mắt trừng lớn, trong giọng nói tràn đầy căm phẫn: “Kẻ nào còn dám tiếp tục ầm ĩ, bản thống lĩnh lập tức chém đầu!”
Sóng âm lăn lộn phát tán, tiếng nghị luận nhanh chóng im bặt.
Lão bách tính kinh hãi nhìn Ma Lộ Bình, không dám lên tiếng. Có một số người còn âm thầm suy nghĩ, U Minh Giáo mau mau đánh chiếm toà thành này đi!
Ma Lộ Bình mặt không đổi sắc nói: “Coi chừng bọn họ, kẻ nào tự ý rời đi giết không tha!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, trong một con hẻm cách đó không xa, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn chiếc phi liễn khổng lồ trên đầu rời đi rồi xoay người chậm rãi đi về một phía khác.
Trong Đông Các.
Lục Châu đã lĩnh hội xong Thiên thư, vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm.
“Sư phụ… có phi thư của thất sư đệ.”
Kèn kẹt !
Lục Châu bước ra, thấy Minh Thế Nhân đang cung kính đứng ngoài cửa dâng phi thư bèn tiện tay vung lên, phi thư bay vào tay Lục Châu.
Đọc thư xong, Lục Châu khinh thường nói: “Xem lão phu như không tồn tại?”
Minh Thế Nhân đã xem phi thư, biết rõ nội dung bên trong bèn nói:
“Sư phụ, với tu vi của ngài, sao ngài không bay thẳng tới Thần Đô giết Lưu Thương, vậy thì đại sư huynh cũng không cần phải tốn công tốn sức thu thập từng châu như vậy nữa.”
Lục Châu không còn gì để nói. Lão phu cũng rất muốn làm vậy, nhưng mà thực lực không cho phép có được không?
“Thần Đô có Thập Tuyệt Trận thủ hộ, không dễ dàng công phá như ngươi nghĩ.”
Minh Thế Nhân nâng tay vỗ trán: “Sư phụ nói có lý, đồ nhi quên mất. Muốn vượt ải Thập Tuyệt Trận vẫn cần có U Minh Giáo chống đỡ mới được.”
Nhiều năm như vậy mà hoàng thất vẫn có thể sừng sững bất bại, ngoại trừ trong cung có rất nhiều cao thủ ra thì còn một nguyên do, đó chính là Thập Tuyệt Trận.
Có thể nói một nửa cao thủ Đại Viêm đều tụ tập ở Thần Đô, điều này không hề nói quá.
“Nếu Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện cùng ra tay thì e là đại sư huynh không đánh hạ được Duyện Châu. Bên cạnh đại sư huynh chỉ có Hoa Trọng Dương và thất sư đệ, người Bắc Đẩu Thư Viện không dễ trêu chọc, chưa kể phía sau còn có Ngụy Trác Ngôn.” Minh Thế Nhân khom người nói. “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được đi chi viện đại sư huynh.”
“Đại sư huynh của ngươi tính tình quật cường, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào đâu.” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận