Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 945

Năm ngón tay Lục Châu hiện ra lam quang, bốn chữ triện lớn xuất hiện: Tuyệt Thánh Khí Trí.
“Lam ấn?” Diệp Chân kinh hãi thốt lên, nâng tay đón đỡ.
Ầm! Chưởng ấn đánh vào giữa hai bàn tay Diệp Chân khiến hắn như bị trọng chuỳ ngàn cân đánh trúng, lăng không bay ngược ra sau.
Đám người lên tiếng kinh hô! Nhiếp Thanh Vân giật mình nhìn Lục Châu. Vân Sơn Kính rõ ràng biểu hiện lão giả này chỉ có tu vi cửu diệp kim liên, vì sao lực lượng của hắn luôn có thể tuỳ tiện đả thương địch nhân cùng cấp?
Đúng lúc này, bốn tên trưởng lão Vân Sơn bay lên Vân Sơn đài. Phanh phanh phanh, cuộc nội chiến bắt đầu, tràng cảnh nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn. Đệ tử mười hai tông Vân Sơn không rõ ai là địch nhân ai là người mình, bọn hắn chỉ thấy người một nhà đang không ngừng đánh nhau.
Tư Không Bắc Thần nói: “Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung canh chừng phía sau.”
“Được.”
Hai người gọi ra pháp thân cửu diệp đánh bay đám đệ tử Vân Sơn có mưu đồ gây rối.
“Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà, một trái một phải.”
“Vâng!”
Hai người lập tức bay ra gọi pháp thân, hai toà pháp thân hồng liên cửu diệp xuất hiện ngăn trở đám người.
Tư Không Bắc Thần đứng canh giữ phía trước, nói với Nhiếp Thanh Vân: “Nhiếp Thanh Vân, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng ngươi tốt nhất đừng giở mánh khoé gì. Ngươi vẫn nên chú tâm giải quyết mâu thuẫn nội bộ của mình đi thì hơn.”
Dù Nhiếp Thanh Vân có ý lôi kéo nhưng mâu thuẫn giữa hai bên không thể dễ dàng hoá giải. Lỡ như giữa chừng Nhiếp Thanh Vân lợi dụng đại trận Vân Sơn đài để một mẻ hốt gọn Cửu Trọng Điện thì rất khó chơi. Lòng phòng bị không thể không có.
Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói với Tư Không Bắc Thần: “Đa tạ. Ân tình này ta sẽ ghi nhớ.”
Cùng lúc đó, Diệp Chân bị một chưởng của Lục Châu đánh bay, trong lòng không khỏi kinh hãi. “Ngươi không phải là cửu diệp?” Hắn ổn định lại thân hình, nhíu mày hỏi.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi. Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn non lắm.” Thân ảnh Lục Châu lại lấp loé, lam quang xuất hiện, lại là một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.
Diệp Chân lạnh lùng nói: “Lão già, hươu chết vào tay ai chưa biết được đâu!”
Ông !
Pháp thân Cửu Anh xuất hiện, hồng quang nở rộ. Sáu cái đầu ngẩng cao đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu thi triển Minh Tâm Kiến Tính và Kết Định Ấn của Phật môn, quanh thân hiện ra kim quang lóng lánh, trên Kết Định Ấn còn bốc lên kim sắc hoả diễm. Pháp thân Cửu Anh nện vào Kết Định Ấn tạo thành gợn sóng dập dờn.
“Nghiệp lực! Phật môn Kết Định Ấn?!”
Cho dù là Tư Không Bắc Thần khi nhìn thấy cảnh này cũng chấn động tâm tình không thôi. “Lục huynh quả nhiên am hiểu sở trường của trăm nhà.”
Hắn vừa dứt lời, tu hành giả từ bốn phương tám hướng bay vọt tới. Nhiếp Thanh Vân tức giận quát:
“Là người của Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện! Phàm là đệ tử Vân Sơn đều tập hợp lại trên thạch tháp Vân Sơn đài. Kẻ nào không phục tùng mệnh lệnh sẽ bị xem là địch nhân!”
Tiếng quát của Nhiếp Thanh Vân truyền khắp Vân Sơn đài. Có khoảng sáu ngàn đệ tử và năm trưởng lão bay về phía thạch tháp.
Nhiếp Thanh Vân biết mình không thể hoảng. Đám trưởng lão và đệ tử còn lại kia đều là người của Diệp Chân. Hắn tự an ủi mình, con số này vẫn còn chấp nhận được, cũng may sau khi nhìn thấy pháp thân Cửu Anh, rất nhiều người đã tỉnh táo lại.
“Tông chủ!” Đám người hạ xuống đứng sau lưng Nhiếp Thanh Vân.
Nhiếp Thanh Vân lập tức nâng tay hướng về phía bầu trời, một vòng ánh sáng bao phủ đám người phe ta, vô số ấn ký từ trên trời rơi xuống tạo thành một tầng bình chướng bảo hộ.
“Không ai được tự tiện rời khỏi bình chướng!”
Đám tu hành giả xâm lấn vừa vọt tới đã đột ngột mất đi mục tiêu. Vân Sơn đài lúc này đã phân biệt rõ ràng địch ta, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Người duy nhất còn ở bên ngoài bình chướng chính là Lục Châu.
“Thiên Vũ Viện giá lâm, kẻ nào phản kháng, giết!” Một tu hành giả mặc khôi giáp cầm Tam Xoa Kích trong tay lăng không quan sát Vân Sơn đài.
“Phi Tinh Trai giá lâm, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!”
Hai phe kéo tới gần năm ngàn tu hành giả, toàn bộ đều lăng không quan sát tình hình. Nhưng… Lục Châu tựa như không nghe thấy, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, nhìn Diệp Chân chằm chằm không chớp mắt.
Diệp Chân vừa chiến vừa lui lại. Hắn nhìn thấy sát khí trong mắt Lục Châu, đó là kiểu ánh mắt nhìn cá nằm trên thớt.
"Lão già, các ngươi đã bị bao vây, còn muốn tiếp tục chống cự?" Diệp Chân vừa nói vừa ném ra ngoài mấy chục đạo tự phù, ấn phù. Ấn phù Nho gia phát tiết ra Hạo Nhiên Thiên Cương kinh người.
Lục Châu vẫn như trước không vội không chậm, một tay vuốt râu, một tay vươn ra thi triển Kết Định Ấn rồi tung chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí! Lần này chưởng ấn lớn hơn hẳn những lần trước.
"Muốn dùng cách cũ để đấu với ta? Ngươi vọng tưởng.” Diệp Chân đột nhiên thu hồi pháp thân, song chưởng hướng về phía trước, trong lòng bàn tay xuất hiện Thúc Phược cương ấn, muốn trói Tuyệt Thánh Khí Trí lại.
Nào ngờ Tuyệt Thánh Khí Trí vừa đến trước thân Diệp Chân lại đột nhiên biến lớn, cao bằng cả thân người hắn. Ầm!
Phốc !
Diệp Chân thổ huyết lùi về sau, trong lòng kinh hãi không thôi. Vì sao lại như thế? Ngay cả thập diệp cũng không thể tuỳ tiện đánh lui hắn!
"Đủ rồi!"
Trong phương trận cực lớn của Thiên Vũ Viện có mấy người bay ra, một người trong số đó tay cầm Tam Xoa Kích lao xuống quát, "Ta là tổng giáo tập Trần Phương Lạc của Thiên Vũ Viện!" Trên mũi nhọn Tam Xoa Kích có hắc sắc phù văn.
"Lục huynh cẩn thận, đó là vũ khí hoang cấp!"
Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm Diệp Chân không rời mắt. Khi Tam Xoa Kích tới gần, Lục Châu phất tay, một tấm thẻ Lôi Cương bị bóp nát. Trên bầu trời lập tức bổ xuống một đạo Lôi Cương mạnh mẽ như kình lôi đánh thẳng vào người Trần Phương Lạc. Ầm ầm!
Phốc !
Một kích mạnh mẽ vô cùng của Trần Phương Lạc bị một cái phất tay nhẹ nhàng của Lục Châu đánh lui. Hắn bị chấn bay ngược ra sau va chạm với đám đồng bọn, cả đám ngã trái ngã phải.
Đám người Tư Không Bắc Thần, Nhiếp Thanh Vân hoàn toàn cạn lời.
Ngươi ra sân được có một giây thế thôi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận