Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 593

Chu Ôn Lương gật đầu đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi tiếp xúc qua một lần, ta thấy Cơ lão ma không phải là người có tính tình táo bạo như trong lời đồn, hơn nữa còn là người có thể nói lý lẽ.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Vương Kiệm Nhượng hỏi.
“Ở lại đây cũng được, chờ đến khi Lận Tín chết Cơ lão ma sẽ thả chúng ta. Nhớ kỹ… sắp tới các ngươi không được phép nói sai một lời nào, rõ chưa?” Chu Ôn Lương cảnh cáo.
“Vâng.”
Cùng lúc đó, trong một sân viện ở Nam Các.
Bốn vị trưởng lão đang vây quanh một bộ khôi giáp. Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư đồng thời quan sát khôi giáp thật kỹ.
Nghe được chuyện của Thái Hư Học Cung, bốn người đều lâm vào suy nghĩ.
Lát sau Lục Châu mới cất tiếng hỏi: “Bốn vị trưởng lão thấy thế nào?”
Lãnh La đáp:
“Trận văn trên khôi giáp cực kỳ tinh tế, Lãnh mỗ chưa bao giờ nhìn thấy. Không ngờ trên đời lại có người làm ra được thứ này.”
“Lão hủ cũng cho là vậy.”
“Ta cũng thấy thế.” Hoa Vô Đạo nói theo.
Ba người đưa mắt nhìn nhau. Đúng là nói cũng như không.
Lục Châu nhìn về phía Tả Ngọc Thư vẫn đang giữ im lặng.
Tả Ngọc Thư liếc mắt nhìn ba lão già một cái rồi đáp: “Huynh trưởng lấy được bộ khôi giáp này từ tay Lận Tín?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu chợt nhớ tới Tả Ngọc Thư vốn là cao thủ Nho môn, suy cho cùng thì bà ta cũng là đồng môn của Lận Tín.
Tả Ngọc Thư cau mày nói: “Không ngờ Lận Tín lại dám cấu kết với thái tử… Lão thân đột nhiên nhớ ra một việc.”
“Việc gì?”
“Trước kia khi lão thân mới bước vào bát diệp, đã từng được mời đến hoàng cung một chuyến để diện kiến bệ hạ. Bệ hạ từng cùng lão thân thảo luận về tâm đắc khi tấn thăng bát diệp, lúc đó bệ hạ đã hỏi lão thân có muốn tấn thăng cửu diệp không. Lão thân cười đáp thế gian này làm gì có cửu diệp. Nay nghĩ lại, hẳn là hoàng thất đã có tin tức về cửu diệp từ lâu. Bộ khôi giáp này… chắc chắn thuộc về một vị cửu diệp nào đó.” Tả Ngọc Thư nói.
Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên thầm giật mình. Nho môn đúng là rất am hiểu về trận văn.
“Nếu lão thân quan sát không sai thì trận văn này một khi bị kích phát sẽ sinh ra lực lượng cường đại, bát diệp cửu diệp đều khó có thể chống lại!”
Đám người hít sâu một hơi.
Trên mặt Chư Hồng Cộng tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Mạnh vậy sao?”
“Đương nhiên… Ngươi còn trẻ, kiến thức ít. Nho môn tinh thông trận pháp nhất tu hành giới đâu phải ngày một ngày hai.”
“Thụ giáo.” Chư Hồng Cộng khom người nói.
Lục Châu gật đầu, sau đó đột nhiên nhấc tay. Bộ khôi giáp trôi lơ lửng trên không.
Bốn vị trưởng lão và Chư Hồng Cộng vội vàng lùi ra sau. Lúc này bọn họ đều thấy giữa các ngón tay Lục Châu hiện ra lam quang nhàn nhạt, xung quanh có bốn chữ triện xoay vòng: Tuyệt Thánh Khí Trí.
Chưởng ấn đánh thẳng vào bộ khôi giáp.
Khi Lục Châu cho rằng lực lượng đặc thù trên khôi giáp vẫn không bị kích hoạt thì khôi giáp đột nhiên phát ra tiếng ông ông cộng hưởng.
“Tránh ra xa.” Lục Châu trầm giọng nói.
Tứ đại trưởng lão lập tức điểm mũi chân lăng không bay đi.
“Khoan khoan khoan… đợi ta… còn có ta nha…” Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy.
Khôi giáp toả ra ánh sáng màu đỏ thẫm. Lục Châu không rời đi mà nhìn chằm chằm vào nó.
Rốt cuộc là loại lực lượng gì có thể đối phó cửu diệp?
Ông ông… Khôi giáp không ngừng rung động. Đường vân màu đỏ tía trên thân nó như một ngọn lửa đỏ từ từ cháy lan ra cả bộ khôi giáp.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Có nên sử dụng thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng?
Hắn cảm nhận được nguồn năng lượng đang hình thành cực kỳ nguy hiểm và quỷ dị hơn trên cỗ quan tài nhiều.
Lúc này Lục Châu đã hiểu, thần thông Thiên thư Nhân Tự Quyển được xem như là lực lượng của cửu diệp trở lên. Thần thông Thiên thư có thể kích phát lực lượng đặc thù trên bộ khôi giáp.
Vù vù vù!
“Các chủ!”
“Sư phụ!”
Năng lượng cường đại trong phút chốc đã bao trùm cả sân viện.
“Lui mau!” Tả Ngọc Thư tóm lấy Chư Hồng Cộng lăng không bay đi.
“Quả nhiên là loại lực lượng có thể đối kháng với cửu diệp!”
Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên đứng từ xa tán thán. Năng lượng màu đỏ sậm tản ra đầy trời, sau đó từ từ phiêu tán giữa không trung.
Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Tứ đại trưởng lão và Chư Hồng Cộng vẫn đứng từ xa nhìn lại. Cho dù bọn họ từng là cao thủ bát diệp nhưng khi cảm nhận được luồng năng lượng quỷ dị kia vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bốn người cau mày nhìn vào khoảng sân rộng, không ai dám nói chuyện, không ai dám nhúc nhích.
Chư Hồng Cộng đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Sư phụ ơi sư phụ… Người không được chết nha! Sư phụ ơi !”
Bốn người Lão Niên Các mặt đầy vẻ hoang mang và nghi hoặc.
Chết cái gì? Không đến mức đó chứ?
Chỉ là bọn họ cũng không dám xác định xem Các chủ có gặp chuyện gì không.
Trong lòng bọn họ, Các chủ là một vị cửu diệp danh xứng với thực, cho dù bộ khôi giáp này có thể bạo phát lực lượng cửu diệp thì nếu Các chủ dùng toàn lực ứng phó hẳn là có thể chống đỡ được chứ?
Soàn soạt !
Kiến trúc xung quanh chợt truyền đến tiếng động lạ.
Roạt !
Toàn bộ phòng ốc trong sân viện đồng loạt đổ ầm xuống như đậu hũ rơi vỡ. Cát bụi bay mù mịt đầy trời.
Nguồn năng lượng cường đại màu đỏ kia đã cắt chém toàn bộ khu phòng ốc thành bã vụn, vết cắt sắc bén vô cùng.
“Sư phụ ơi, người chết… A? Sư phụ, người không có việc gì, thật tốt quá!”
Bụi đất tán đi, tầm nhìn mọi người trở nên rõ ràng.
Bọn hắn nhìn thấy Lục Châu vẫn đứng yên ở vị trí cũ không hề nhúc nhích, hai tay thả lỏng, toàn thân được năng lượng màu xanh lam bao bọc kín kẽ không bị chút tổn thương nào.
[Ting ! thu hoạch được Địa Thư tàn thiên, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Địa Thư tàn thiên?
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem, quả nhiên nhìn thấy toàn bộ tự phù của Địa Tự Quyển như được ấn nút kích hoạt, bắt đầu khiêu động.
Cảnh tượng này giống hệt lúc hắn mới có được Thiên thư Nhân Tự Quyển. Điều này có nghĩa là bây giờ Lục Châu đã có thể lĩnh hội Địa Thư.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, tình cờ gặp được chẳng tốn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận