Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1804: Nhìn lão phu có giống người thích nói đùa?

Lục Ly nói: “Thủ đoạn của Thái Hư quả là lợi hại.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Thứ duy nhất bọn hắn khó lòng kiểm soát chính là hạt giống Thái Hư. Mỗi người đều có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, một khi được tán đồng sẽ có thể lấy đi thổ nhưỡng Thái Hư. Nếu thổ nhưỡng mất đi quá nhiều, Thiên Khải Chi Trụ sẽ bị hư hao.”
“Chẳng trách lúc trước đi mấy Thiên Khải Chi Trụ kia sẽ thấy đá rơi xuống.” Chư Hồng Cộng chép miệng.
Đoan Mộc Điển vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi?
Chư Hồng Cộng bèn giải thích: “Ta không có ý kia, ý ta là thổ nhưỡng Thái Hư… Thôi được rồi, không giấu giếm nữa, chúng ta quả thật đã lấy đi rất nhiều thổ nhưỡng Thái Hư, nhưng mà Thiên Khải Chi Trụ không có sập nha, còn biết tự chữa trị.”
Đoan Mộc Điển nói với Lục Châu: “Lão Lục, ngươi làm vậy là liếm máu trên lưỡi đao, vô cùng nguy hiểm!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”
Đoan Mộc Điển chỉ có thể thở dài: “Thiên Khải Chi Trụ đâu có dễ bị hủy như vậy. Thổ nhưỡng mất đi, hạt giống sẽ chết, sau đó lại luân hồi một vòng mới.”
“Vậy phải làm sao mới hủy được Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Ly tò mò hỏi.
Đoan Mộc Điển nhìn đám người Ma Thiên Các với ánh mắt phức tạp… Sao ta cứ có cảm giác mình đã gia nhập vào một đám người điên?!
“Ta không biết.” Đoan Mộc Điển nói, “Thiên Khải Chi Trụ không cách nào bị hủy diệt.”
Lục Châu không đồng ý: “Trên đời này không có thứ gì là không hủy được.”
“Lão Lục, ta có thể dẫn ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhưng không có nói sẽ giúp ngươi hủy Thiên Khải Chi Trụ nha!” Đoan Mộc Điển khẩn trương nói.
“Ngươi yên tâm, lão phu không có ngu xuẩn như vậy.” Lục Châu trấn an.
“Vậy thì còn được.”
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi dẫn chúng ta đi, vậy Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang sẽ an bài thế nào?”
Đoan Mộc Điển nhìn sang Lục Ngô: “Để Lục Ngô thủ hộ thay ta vậy, không cho ai đến gần là được. Hơn nữa ta biết một thông đạo dẫn tới Thiên Khải Chi Trụ khác, nếu đi nhanh sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.”
Đám người không khỏi mừng rỡ, đỡ phải phi hành suốt ngày này qua tháng nọ rồi. Có đường tắt để đi thì không còn gì tốt hơn!
Lục Châu cảm thấy an bài của hắn không tệ, gật đầu hài lòng rồi hỏi Khổng Văn: “Còn những Thiên Khải Chi Trụ nào?”
“Hồi Các chủ, còn có Hiệp Hiệp, Thôn Than, Tác Ngạc và Đại Uyên Hiến. Trong mười hai địa chi, chỉ có Khốn Đốn và Thiến Mậu là không có Thiên Khải Chi Trụ. Đại Uyên Hiến thì nằm ở khu vực trung tâm, cũng là Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất trong bí ẩn chi địa.”
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Các ngươi đã đến sáu Thiên Khải Chi Trụ và đều được tán đồng rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Châu thành thật gật đầu.
“Ngươi đang đùa ta chứ gì?” Đoan Mộc Điển cười nói.
“Ngươi nhìn lão phu có giống người thích nói đùa không?” Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn.
Thấy hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lục Châu chỉ về phía Đoan Mộc Sinh: “Đoan Mộc Sinh là một trong số đó.”
Đoan Mộc Điển không khỏi sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Thật?”
Hư ảnh loé lên, Đoan Mộc Điển vọt tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, điều động khí tức quay quanh người hắn.
Đoan Mộc Sinh cảm giác một loại lực lượng kỳ lạ đang muốn xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của mình, theo bản năng chống cự.
“Đừng động.” Đoan Mộc Điển nói.
Đoan Mộc Sinh không phải là ngoan ngoãn đứng yên không động, mà là vì hắn động không được. Tu vi đại thánh nhân hoàn toàn nghiền ép hắn.
Kiểm tra xong, Đoan Mộc Điển lui lại một bước, trong mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng: “Lão Lục, không chỉ đơn giản là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nha.”
“Ừm, Đoan Mộc Sinh có hạt giống Thái Hư.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Đoan Mộc Điển cười ha hả, vỗ vai Đoan Mộc Sinh nói: “Tốt, tốt, tốt lắm… Đoan Mộc nhất tộc chúng ta rốt cuộc cũng có Chí Tôn! Tương lai ngươi chính là Chí Tôn!”
Đám người Ma Thiên Các tập mãi thành quen, dù rất hâm mộ nhưng không có chút kinh ngạc nào.
Đoan Mộc Điển ức chế kích động, trở lại ngồi bên cạnh Lục Châu. “Lão Lục, ngươi nhặt được hạt giống Thái Hư ở đâu thế?”
“May mắn thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu chột dạ đáp.
“Ngươi đưa thứ quý giá như vậy cho Đoan Mộc Sinh là ơn huệ lớn lao. Phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Đoan Mộc Điển cả đời cô độc, nay tìm lại được huyết mạch của Đoan Mộc gia, hắn lập tức coi như người thân mà đối đãi.
“Vậy thì trả nhân tình đi.” Lục Châu đi ra khỏi sân viện. “Mau dẫn đường.”
Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Được.”
Thân ảnh loé lên, hai người đã ở bên ngoài sân viện. “Lão Lục, ta để Lục Ngô thủ hộ ở đây không sao chứ?” Đoan Mộc Điển biết Lục Ngô cũng đã gia nhập Ma Thiên Các nên cũng trưng cầu ý Lục Châu.
“Lão phu không có ý kiến, nhưng ngươi phải bảo đảm an toàn cho nó.”
“Đó là đương nhiên, ta quan tâm nó còn hơn ngươi nhiều.” Đoan Mộc Điển lấy một khối ngọc phù ném cho Lục Ngô.
Lục Ngô há miệng đớp lấy, giấu nó trong miệng. Rõ ràng đây không phải lần đầu bọn hắn phối hợp làm thế.
“Gặp nguy hiểm thì cắn nát ngọc phù.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô gật đầu.
Đoàn người theo chân Đoan Mộc Điển đi về phía vùng núi phụ cận, không bao lâu sau đã tới một khu vực bí mật.
“Đây là phù văn thông đạo đi tới Thiên Khải Chi Trụ khác?” Triệu Hồng Phất vọt tới tỉ mỉ kiểm tra một phen, càng xem càng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển gật đầu, “Thái Hư muốn bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ nên ở mỗi khu vực đều bố trí phù văn thông đạo.”
“Phù văn thông đạo này tinh xảo và cường đại hơn hẳn những thông đạo ta từng thấy.” Triệu Hồng Phất vừa sờ các đường vân trên thông đạo vừa tấm tắc khen ngợi.
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Đây là thông đạo của Thái Hư, người khắc hoạ nó đều là cường giả. Không ngờ ngươi cũng biết mấy thứ này?”
Lục Ly giới thiệu: “Nàng là phù văn sư thiên tài của Ma Thiên Các, đừng nhìn tu vi nàng mới một Mệnh Quan, kỳ thực nàng mới học tập phù văn không bao lâu.”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Có thể tại chỗ tạo trận không?”
Triệu Hồng Phất kinh ngạc hỏi lại: “Tại chỗ tạo trận?”
“Phù văn sư dùng bút hoạ trận, khi đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể tuỳ thời tạo trận, dùng trận đó để gia tăng lực chiến cho bản thân.” Đoan Mộc Điển giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận