Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1549

“Trời ạ, Lục Ngô này…” Toàn thân Triệu Dục phát run.
Tiểu Hỏa Phượng trên vai Tiểu Diên Nhi bị doạ, trốn ra sau gáy nàng.
“Đừng sợ.”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Cho tới giờ ta chưa từng thấy Lục Ngô tức giận như vậy.”
“Đây chắc là lực chiến đấu mạnh nhất của Lục Ngô.” Khổng Văn tán thưởng, “Chúng ta đều xem nhẹ nó rồi.”
Chín cái đuôi đung đưa trên không trung, xuyên thẳng vào mây, cực hạn băng phong công kích về phía trước.
Rắc !
Lần này, ngay cả mặt đất cũng đóng thành băng.
“Nghiệp Hoả!”
Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa lập tức gọi ra Nghiệp Hoả thiêu đốt, tạo thành một vòng tròn lửa bao bọc lấy mọi người. Bên ngoài vòng tròn lửa là một mảnh trắng xoá, khu vực Thiên Khải Chi Trụ chỉ trong khoảnh khắc biến thành băng quốc.
“Hỏng rồi, quên mất lão tứ!”
Đám người nhìn về phía hồ nước. Minh Thế Nhân đã bị đóng thành băng điêu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Ngao !”
Lục Ngô gầm lên âm công càn quét tứ phương.
Lại liên tiếp 25 thông báo vang lên. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.].
Lục Ngô nhìn xuống Tinh Bàn của Thác Bạt Tư Thành đã bị biến thành một mảnh đá tuyết khổng lồ, hài lòng gật đầu trước kiệt tác do mình tạo ra.
Soạt !
Tầng băng bao phủ Tinh Bàn vỡ vụn.
“Hôm nay ta muốn các ngươi phải chôn cùng!” Thác Bạt Tư Thành gầm thét, bàn tay vỗ vào Tinh Bàn.
Tinh Bàn bay lên không trung bao trùm bốn phía, lực lượng Mệnh Cách ầm ầm bắn xuống.
Lục Ngô xoay người nhảy lên, ngăn ở trước mặt đám người Ma Thiên Các.
“Tứ sư huynh!” Tiểu Diên Nhi dùng Phạm Thiên Lăng quấn quanh người Minh Thế Nhân, kéo hắn vào nấp dưới bụng Lục Ngô.
Phanh phanh phanh…
Đám người ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên không trung, Lục Châu cầm Vị Danh Thuẫn xuất hiện che chắn lực lượng Mệnh Cách.
“Hôm nay ta khai đao với ngươi!”
Lục Châu vừa định bóp nát thẻ Lôi Cương cường hoá, đột nhiên từ xa có một cây cổ thụ khổng lồ bốc lên hoả diễm cháy rừng lực, rơi thẳng vào Tinh Bàn của Thác Bạt Tư Thành.
Cây cổ thụ giận giữ hét lớn:
“Địch nhân của bản hầu, chỉ có bản hầu được giết! Ngươi giết Thiên Ngô, bản hầu phải giết ngươi!”
Vô số rễ cây trói chặt lấy Tinh Bàn.
Răng rắc !
Tinh Bàn vang lên tiếng kẽo kẹt, bị hõm vào trong.
“Trấn Nam Hầu?!”
Nhìn thấy Thiên Hồn Châu trong tay Thác Bạt Tư Thành, Trấn Nam Hầu giận dữ không kiềm chế được.
Thác Bạt Tư Thành cũng nổi giận gầm lên: “Muốn giết ta? Ngươi không có cửa!”
Thu!
Tinh Bàn co nhỏ lại.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trấn Nam Hầu phong phú vô cùng, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi miệng còn hôi sữa, dám giở thủ đoạn trước mặt bản hầu? Chết đi!”
Tất cả rễ cây bộc phát ra lực lượng mênh mông, tia lửa văng ra khắp nơi.
Ầm!
Tinh Bàn vỡ nát!
“Phốc !”.
Trong mắt Thác Bạt Tư Thành tràn ngập sợ hãi, máu tươi phun ra đầy trời!
Tu hành giả cường đại như Thác Bạt Tư Thành sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh.
Hắn rõ ràng có khôi nô, vì sao khôi nô không hấp thu tổn thương chí mạng mà lại để Trấn Nam Hầu đánh thẳng vào Mệnh Cách? Vì sao?
Rốt cuộc cũng bởi vì tu hành không tới nơi tới chốn.
Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô là cao thủ ngang nhau, khi bọn hắn tung hoành thiên hạ, hậu sinh vãn bối như Thác Bạt Tư Thành còn chưa ra đời. Dù hiện tại Trấn Nam Hầu không bằng trước kia nhưng Thiên Ngô cũng không có thực lực đỉnh phong của năm đó, mà vừa rồi Thiên Ngô còn có thể đánh hắn phun máu.
Gừng càng già càng cay.
Nhưng Thác Bạt Tư Thành không có khả năng bó tay chịu chết.
Hai mắt hắn sung huyết, nhịn xuống cơn đau kịch liệt, tay cầm hắc sắc loan đao bộc phát ra lực lượng tối cường!
Tinh Bàn xuất hiện dưới chân, quang trụ trùng thiên rọi thẳng lên trời.
“Phá cho ta!”
Toàn thân Thác Bạt Tư Thành tắm trong quang quang, bắn thẳng về phía Trấn Nam Hầu.
Trấn Nam Hầu thu hồi rễ cây, ngàn vạn cành lá lay động bốc lên hoả diễm đến tận trời, đôi bên va chạm.
Oanh !
Đám người quan chiến bị lực lượng va chạm cường đại chấn kinh đến chết lặng.
Ngàn vạn quang trụ xông phá thân cây Trấn Nam Hầu, mà vô số rễ cây lại vươn ra như một tấm lưới khổng lồ thít chặt lấy Tinh Bàn bên dưới.
Ầm!
Rễ cổ thụ một lần nữa bóp nát Tinh Bàn! Tinh Bàn toả quang mang ngàn trượng bị vỡ vụn ra thành vô số ngôi sao trên bầu trời tối mịt.
Cổ thụ nhảy vọt lên cao, mà Thác Bạt Tư Thành thì rơi xuống dưới.
Oanh!
Thân thể hắn đập xuống đất khiến đại địa run lên.
Trấn Nam Hầu đứng trên tầng mây cúi đầu xuống nói: “Bản hầu đã lựa chọn rời khỏi mặt đất, sao còn sợ một chiêu liều chết của ngươi? Đồ ngu xuẩn chung quy vẫn là ngu xuẩn!”
Thác Bạt Tư Thành nằm dưới đất, tức giận đến phun máu. Đúng vậy! Hắn là người sống sờ sờ, sao phải đánh nhau đến sống chết với một kẻ phải sinh tồn trong thân cây như Trấn Nam Hầu?
Hắn thật sự rất ngu xuẩn!
Hắn rốt cuộc vẫn bị lòng háo thắng làm cho mụ mị đầu óc, không thể nhẫn nhịn. Đáng lẽ hắn nên trốn ở phía sau, nhìn Lục Châu, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đánh nhau không dứt mới phải!
Một chiêu này của Trấn Nam Hầu lại đánh hạ một Mệnh Cách của hắn.
Có lẽ hắn nên thấy may mắn vì mình đã tiến vào cảnh giới hai mươi Mệnh Cách, nếu không thì bây giờ hắn đã không còn là chân nhân.
Vừa rồi một kích kia… Trấn Nam Hầu cũng đã bị trọng thương.
Thác Bạt Tư Thành nhẫn nhịn đau đớn đến tận linh hồn, khẽ nói:
“Diệp Chính, ngươi còn đang chờ cái gì?!”
Hắn vừa nói xong, trên không trung Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện thân ảnh Diệp Chính và hơn mười tu hành giả cấp tốc đánh tới.
Bốn phương tám hướng đều là quang trụ trùng thiên, tám quang trụ sừng sững giữa trời từ từ kết nối với nhau, tạo thành khu vực bị phong bế.
Đám tu hành giả vội vàng tản ra, Diệp Chính như đạn pháo vạch phá bầu trời, bắn về phía chỗ Trấn Nam Hầu vừa đáp xuống.
“Để ngươi đợi lâu rồi!”
Trong tay hắn, lam quang nở rộ, tám đạo quang trụ đồng loạt xạ kích ra cương ấn, tụ lại một chỗ.
“Trấn Nam Hầu, kết thúc đi!”
Diệp Chính thi triển Đạo lực lượng khiến không gian đình trệ, hư ảnh loé lên, mang theo lực lượng ngập trời đánh xuyên qua thân thể Trấn Nam Hầu.
Thân cổ thụ cao ngất vào mây bị Diệp Chính đánh xuyên.
Đám người quan chiến không khỏi kinh hô, trợn tròn mắt nhìn một màn này.
Trấn Nam Hầu bại rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận