Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 957

Lục Châu cũng không ngờ Diệp Thiên Tâm đã tấn thăng cửu diệp, hơn thế nữa còn nắm giữ Nghiệp Hoả. Trong lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Diêu Thanh Tuyền lại chỉ tay về phía một vật phát ra quang mang quỷ dị bay về phía Diệp Thiên Tâm. “Đó là cái gì?”
“Vũ khí hoang cấp! Có kẻ đánh lén lục tiên sinh?” Hạ Trường Thu cả kinh. Mọi người lập tức chăm chú quan sát.
Vũ khí kia vừa giống đao vừa giống móc câu, tốc độ nhanh như thiểm điện. Còn chưa thấy được kết quả, Mạnh Trường Đông đã kêu lên một tiếng đau đớn: “Hết giờ rồi!”
Hình ảnh trở nên mơ hồ, sóng xung kích tản ra, chỉ một giây sau đã tiêu tán giữa không trung. Vù một tiếng, ngàn tấm phù ấn vây xung quanh cũng đồng thời tiêu tán.
Tốc độ thiêu đốt phù chỉ quá nhanh, Mạnh Trường Đông nhìn đống tro tàn còn lại của Phù Chỉ Trận, thở dài nói: “Ta đã kéo dài thời gian hết mức có thể.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay, giậm chân nói: “Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chẳng biết tên hỗn đản nào dám đánh lén lục sư tỷ!”
Tư Không Bắc Thần an ủi nói:
“Đừng lo lắng, nếu ta không nhìn lầm thì vũ khí trong tay lục sư tỷ ngươi cũng là hoang cấp, nàng vừa nắm giữ nghiệp lực vừa có cự thú hỗ trợ, trừ phi thập diệp đích thân đến, nếu không không ai có thể làm hại được nàng.”
Mọi người nghe vậy đều thở phào gật đầu.
Lục Châu không nói gì, lúc này không phải là thời cơ thích hợp để xông vào Thiên Vũ Viện.
Hiện tại hắn chỉ còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, không còn thủ đoạn nào khác. Hơn nữa ngay cả Phi Tinh Trai cũng kiêng kỵ Thiên Vũ Viện, có lẽ Dư Trần Thù còn khó đối phó hơn cả Diệp Chân.
Cùng lúc đó ở kim liên giới.
Diệp Thiên Tâm ném Đa Tình Hoàn ra, chỉ thấy sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện lưu quang, một toà pháp thân kim liên cửu diệp lấp loé vọt lên trước, xoẹt.
Đạo lưu quang kia chém đôi toà pháp thân hồng liên cửu diệp.
“Tứ sư huynh, huynh lại nữa rồi!” Diệp Thiên Tâm bất mãn nói.
Nàng và Thừa Hoàng đánh trọng thương tên hồng liên cửu diệp kia, mắt thấy sắp bắt được hắn thì Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện ra tay giết người.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, lăng không cười nói: “Lục sư muội, đối phó với loại người này chúng ta nhất định phải ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, không thể để bọn hắn có cơ hội chạy trốn.”
“Hắn không phải là đối thủ của ta, sao có thể chạy trốn được?” Diệp Thiên Tâm bĩu môi nói.
Minh Thế Nhân đột nhiên chỉ tay về phía thi thể tên hồng liên cửu diệp bên dưới. “Nhìn kìa, hắn còn sống!”
“Ở đâu?” Diệp Thiên Tâm vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Tên cao thủ cửu diệp kia đã rơi vào trong biển, bị hải thú nuốt chửng.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu nữa.
“Lừa đảo!” Diệp Thiên Tâm trừng mắt, sau đó quay đầu bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ nhẹ vào người nó.
“Thừa Hoàng, mang ta đến chỗ Không Liễn đằng kia.”
Thừa Hoàng ngửa mặt lên trời hú một tiếng, tu hành giả Đại Viêm xung quanh tinh thần đại chấn.
Từ khi Diệp Thiên Tâm mang Thừa Hoàng về, nàng thường xuyên cùng nó đến trấn thủ ở các châu thành, thế là Thừa Hoàng nghiễm nhiên trở thành thần thú bảo hộ trong lòng tất cả mọi người.
Đoạn thời gian này Thừa Hoàng chém giết vô số hung thú, đám cự thú sợ hãi cũng không dám bén mảng tới, các bộ tộc man di bốn phương tám hướng đều đổ về mong được Đại Viêm che chở.
Nghe lệnh Diệp Thiên Tâm, Thừa Hoàng đạp không bay lên xông thẳng tới Không Liễn. Tên tu hành giả bát diệp đang duy trì Phù Chỉ Trận cảm giác được nguy hiểm đến gần, bèn thì thào một tiếng: “Xong đời.”
Hắn buông tay, phù chỉ rơi xuống, phù trận tiêu tán.
Trong Lễ Thánh điện tại Thiên Vũ Viện.
Rất nhiều trưởng lão đều nhìn thấy trận chiến vừa rồi thông qua Phù Chỉ Trận. Sắc mặt ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
Mạc Bất Ngôn nói: “Xem ra kim liên giới đã mạnh hơn rất nhiều, nhất định phải có thập diệp đến đó mới có thể chiếm được tiên cơ.”
Sắc mặt Dư Trần Thù bình tĩnh không nói một lời.
Trưởng lão Giản Đình Trung ngồi bên trái Mạc Bất Ngôn bỗng nói: “Ta không đồng ý với ý kiến của Mạc trưởng lão.”
“Giản trưởng lão có cao kiến gì?”
“Chúng ta phái nhiều người đến đó như vậy nhưng đều bị chém giết toàn bộ, Không Liễn vừa đến đã gặp phải hai đại cửu diệp, còn có con quái vật khổng lồ kia hiệp trợ. Trong khi người của kim liên giới đã đến hồng liên giới từ lâu mà chúng ta vẫn chưa bắt được. Từ đó có thể thấy… thực lực kim liên giới hơn xa chúng ta.” Giản Đình Trung nói.
Cho dù là Khương Văn Hư đến đó sớm nhất, hay là cửu diệp Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả và đám người Cố Minh… tất cả bọn họ đến kim liên giới đều không còn một người sống sót.
“Giản trưởng lão nói có lý. Huống hồ gì địa vị của Viện trưởng cao cao tại thượng, sao có thể để ngài tự mình đi tới kim liên giới. Thiên Vũ Viện không thể không có Viện trưởng toạ trấn.” Có người nói.
Mạc Bất Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là kêu gọi thập diệp trong cung?”
“Việc Trần Bắc Chinh bị giết đến nay vẫn chưa xử lý được, triều đình sẽ không tuỳ tiện phái ra một thập diệp khác.”
Vừa dứt lời, một đệ tử Thiên Vũ Viện từ bên ngoài vội vã bước vào, khom người nói:
“Viện trưởng, các vị trưởng lão, bên phía Vân Sơn vừa truyền về tin tức, toàn quân Phi Tinh Trai bị diệt, người của triều đình thất bại rút lui. Người của chúng ta đều bị giam giữ ở Vân Sơn.”
Đám người nhíu mày.
Tên đệ tử nói nhanh: “Trai chủ Phi Tinh Trai Trần Thiên Đô bị giết, đại trưởng lão Diệp Chân… bị giết, phó thống lĩnh ngự lâm quân Lộ Chiến bị giết, tổng giáo tập và hai giáo viên khác của Thiên Vũ Viện chúng ta đều bị giết… những người còn lại bị giam giữ trên Vân Sơn.”
Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử, nhíu mày hỏi: “Diệp Chân thật đã chết rồi?”
“Vâng.”
“Kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”
“Tuân lệnh.”
Lục Châu và mấy người Cửu Trọng Điện không hề rời đi mà ở lại Vân Sơn.
Đêm đó, Lục Châu ngồi xếp bằng lĩnh hội Thiên thư, bổ sung lực lượng phi phàm. Có sự giúp đỡ của Tử Lưu Ly, tốc độ tu luyện và khôi phục nguyên khí, thậm chí tốc độ thu nạp lực lượng phi phàm cũng gia tăng không ít. Đây là còn chưa luyện hoá nhận chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận