Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2144: Đại chiến mở màn

Nam Cung Vệ nói: “Yên tâm, loại chuyện này Thánh Thiên Các sẽ không ngồi yên mặc kệ, chúng ta cố gắng kháng trụ qua trận này!”
Nam Cung Vệ chỉ huy tác chiến, phía nam càng lúc càng có nhiều tu hành giả bay tới dung nhập vào đội ngũ phòng thủ.
Đúng lúc này, có người cao giọng nói: “Mấy người chúng ta đến từ Thái Hư!”
Các tu hành giả Đại Viêm chấn động, trong lòng cũng có hơi lo lắng. Tu hành giả Thái Hư nổi tiếng ngạo mạn, chưa chắc sẽ chịu kề vai chiến đấu với mọi người.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó chứng minh lo lắng của bọn họ là dư thừa. Nhưng tu hành giả Thái Hư kia lại trực tiếp lao vào bầy hung thú mà chém giết. Từng con cự thú đổ sụp xuống trong vũng máu.
“Có chân nhân!”
“Tu hành giả cấp chân nhân thật là cường đại!”
Cứ thế, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến nứt ra đã trở thành tiếng súng khởi đầu mở màn cho cuộc chiến giữa nhân loại và hung thú.
Trong Đồ Duy điện.
Tư Vô Nhai khẽ cau mày, suy nghĩ đối sách. Tình huống chiến đấu thảm liệt nhất là ở hoàng liên, hồng liên và tử liên.
Kim liên tuy không quá lạc quan nhưng nơi đó có Ma Thiên Các, không thành vấn đề lớn.
Ngược lại năm trăm năm qua hồng liên gặp nhiều tai nạn, ngay cả tu hành giả Thiên Giới Bà Sa cũng không có, không giống như hắc liên và bạch liên có Hắc Tháp Bạch Tháp hỗ trợ chống cự.
“Người đâu.” Tư Vô Nhai gọi.
Hai tên Ngân Giáp Vệ lập tức xuất hiện trong đại điện.
“Các ngươi dẫn theo một trăm Ngân Giáp Vệ đi tới hồng liên, chi viện cho nhân loại.”
Tên Ngân Giáp Vệ giật mình, hơi do dự nói: “Điện thủ, việc này… e là không ổn.”
“Cứ làm đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm: “Không có ý chỉ của Thánh Điện, ai cũng không được phép tự ý điều động Ngân Giáp Vệ, Huyền Giáp Vệ và Thánh Điện Sĩ.” Trong nháy mắt, một thân ảnh từ bên ngoài vọt vào đại điện, xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai, mỉm cười nói.
Tư Vô Nhai không hề bất ngờ, chỉ cười nhạt đáp: “Ôn Chí Tôn, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”
Ôn Như Khanh vui vẻ nói: “Đại Đế có chỉ, khi thiên hạ náo động, lực lượng của thập điện không được tự ý rời khỏi Thái Hư.
“Việc này ta sẽ tự mình nói rõ ràng với Đại Đế. Nhân loại đang đối mặt với nguy cơ cực lớn, nếu chúng ta không ra mặt, chỉ e toàn bộ sinh linh đều đồ thán.”
“Không cần ngươi nhọc lòng.” Ôn Như Khanh cười ha hả nói, “Nhân loại có vận mệnh của mình, cuộc chiến giữa nhân loại và hung thú là điều tất nhiên, tuân theo pháp tắc tự nhiên mà thôi.”
Lời này nghe rất chói tai, tựa như bọn hắn không hề coi mình là nhân loại.
“Ngươi muốn đứng nhìn nhân loại bị hung thú chà đạp?” Tư Vô Nhai nghiêm túc nói.
“Có sinh thì có tử.”
“Bọn hắn chết thì ngươi có chỗ tốt gì? Không phải là vì Thái Hư sắp sụp đổ nên các ngươi muốn để hung thú trợ giúp các ngươi dọn sẵn chỗ ở đó chứ?” Tư Vô Nhai hỏi.
Nào ngờ Ôn Như Khanh lại khinh thường nói: “Bản Chí Tôn sao có thể để cửu liên vào mắt. Bọn hắn có huy hoàng cỡ nào cũng không so được với Thái Hư.”
Tư Vô Nhai gật đầu tán đồng: “Thái Hư rộng lớn, đương nhiên là nơi huy hoàng nhất thế gian này. Nhưng… Thái Hư rồi sẽ sập thôi.”
“Trời còn người còn, trời vong người vong.” Ôn Như Khanh nhẹ giọng nói, tựa như muốn đồng quy vu tận.
Tư Vô Nhai bật cười: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, thật xin lỗi, ta không thể làm việc theo ý nguyện của ngươi.”
Nói xong Tư Vô Nhai vung tay lên. Hai tên Ngân Giáp Vệ sửng sốt nhìn Ôn Như Khanh, lại nhìn Tư Vô Nhai, không biết nên nghe lệnh ai.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Từ bao giờ mà Đồ Duy điện trở thành chó săn cho Thánh Điện rồi?”
Hai tên Ngân Giáp Vệ nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, khom người nói: “Vâng!”
“Bản Chí Tôn xem ai dám đi?!” Ôn Như Khanh quát lên.
Vừa nói xong, thân hình Tư Vô Nhai bốc lên hoả diễm, dưới tác dụng của chân hoả, hoả diễm càng lúc càng tinh thuần, ngay cả tấm mặt nạ trên mặt hắn cũng bốc cháy rừng rực.
Không gian bốn phía đều bị một cỗ lực lượng nhàn nhạt bao trùm, hoả diễm đi đến đâu đều như thuỷ triều rung động đến đó.
Ôn Như Khanh nhướng mày nói: “Hỏa thần?”
“Ôn Chí Tôn, lúc này mà đánh nhau thì cả hai chúng ta đều không có chỗ tốt gì.”
“Đừng nói ngươi là hậu duệ của Hỏa thần, cho dù là chính Hỏa thần thì bản Chí Tôn cũng không để ngươi vào mắt.”
Ôn Như Khanh đánh ra một đạo quyền cương, quyền cương xuyên toa trong hư không, kéo thành một vết nứt không gian đen ngòm, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai.
Hư ảnh Tư Vô Nhai vọt về phía sau tránh né, ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt lực lượng kia không còn một mống.
Ôn Như Khanh âm thầm kinh ngạc: “Tạo hoá?”
Đây là một loại đại quy tắc. Sự tồn tại của thiên địa vạn vật đều là tạo hoá, sáng tạo diễn hoá thành tạo hoá, lấy thiên địa làm đại lô để dung luyện tạo hoá.
Ôn Như Khanh hừ một tiếng: “Hôm nay ta phải xem xem đệ tử của Ma Thần rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng!”
Ngay khi dưới chân Ôn Như Khanh vừa xuất hiện liên toạ, một đạo thanh âm uy nghiêm từ trong không trung truyền tới: “Để hắn đi đi.”
Thân thể Ôn Như Khanh cứng đờ, vội hỏi: “Vì sao thế?”
“Phục tùng mệnh lệnh.”
Ôn Như Khanh bực tức thu hồi liên toạ, tức giận đến vung tay hừ lạnh một tiếng.
Tư Vô Nhai chắp tay nói với không trung: “Đa tạ Đại Đế.”
Ôn Như Khanh liếc mắt nhìn Tư Vô Nhai, cười khẩy nói: “Ngươi cho rằng mình rất thông minh? Cho rằng Ma Thần là đệ nhất thiên hạ?”
Nói xong hắn không thèm ngó ngàng Tư Vô Nhai thêm một lần, quay đầu rời khỏi Đồ Duy điện.
Nhìn theo bóng lưng Ôn Như Khanh, Tư Vô Nhai thản nhiên cười đáp: “Ta không thông minh. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi đang ấp ủ âm mưu gì không?”
Thân ảnh Ôn Như Khanh dừng lại một thoáng, sau đó khẽ hừ lạnh, hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn sang hai tên Ngân Giáp Vệ bên cạnh, nói: “Còn thất thần làm gì?”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tư Vô Nhai không ở lại Đồ Duy điện mà đi tới Hi Hòa điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận