Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 236: Hắc Ám Tứ Kỵ

“Vẫn còn chi viện?” Giang Ái Kiếm giật mình.
Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn sang Giang Ái Kiếm, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Giang Ái Kiếm lập tức ôm quyền nói: “Chuyện là… ta còn có việc, xin đi trước.”
“Từ từ đã.”
Lục Châu mở miệng nói.
Giang Ái Kiếm chột dạ quay đầu lại hỏi: “Lão tiền bối có… có gì dặn dò?”
“Lão phu còn có việc muốn hỏi ngươi.”
“Mời lão tiền bối cứ hỏi, vãn bối biết gì sẽ nói nấy. Hôm qua ta nhận được một tin tức, Trương Viễn Sơn biết được tình nhân của mình có gian tình với người khác liền một chưởng đánh chết đôi cẩu nam nữ, mấy hôm nay tâm tình hắn cực kỳ không tốt.”
Mọi người nhìn Giang Ái Kiếm như thể đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Lục Châu không thèm quan tâm việc nhà của Trương Viễn Sơn. Hắn nâng bàn tay nhăn nheo lên tóm lấy cánh tay Giang Ái Kiếm.
Hệt như diều hâu tóm lấy gà con, hai người đi về phía bờ hồ.
Trên mặt Giang Ái Kiếm đầy vẻ không tình nguyện, nhưng hắn không thể không đi theo Lục Châu.
“Lão phu hỏi ngươi, có phải Mạc Ly còn ở trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Trần Trúc, thủ hạ của nàng ta là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô. Sau khi Trần Trúc chết, nhị hoàng tử tức giận đến thổ huyết, ra lệnh cấm túc nàng ở trong cung.”
Lục Châu cũng đã đoán được chuyện này.
Hắn lại hỏi: “Gần đây Mạc Ly có động tĩnh gì không?”
“Cực kỳ ngoan ngoãn. Lão tiền bối đã giao phong với nàng ta mấy lần, hiện tại nàng ta đang bị trọng thương. Nếu không tịnh dưỡng một khoảng thời gian thì e là rất khó hồi phục.” Giang Ái Kiếm đáp.
Mạc Ly sử dụng vu thuật để khống chế người khác, hết lần này đến lần khác lại bị Lục Châu đánh tan.
Vu thuật phản phệ đã khiến nàng ta bị trọng thương.
Thuật khống chế và đại trận vu thuật càng cường đại thì khi bị phản phệ càng gây ra vết thương nghiêm trọng.
Lục Châu gật đầu nói:
“Nội đấu trong cung kịch liệt như thế mà hoàng đế vẫn mặc kệ không hỏi?”
Cũng may Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử trong hoàng thất, nếu đổi lại là người khác đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này.
Giang Ái Kiếm lắc đầu thở dài. “Nói thật thì… ta cũng không hiểu nổi.”
“Lão phu tin ngươi.”
Lục Châu tiếp tục vuốt râu. “Một câu hỏi cuối cùng.”
Hắn dừng lại, tay chắp sau lưng nhìn về phía mặt hồ Sấu Tây. “Việc tìm kiếm Thừa Hoàng là do hoàng đế ban lệnh phải không?”
Câu hỏi này cực kỳ trực tiếp.
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Ma Thiên Các, Lục Châu đã suy nghĩ kỹ. Mạc Ly còn cách đại nạn thọ mệnh rất rất xa, vì sao phải gấp gáp nghiên cứu những thứ này?
Trong khi đó tuổi tác hoàng đế đã cao lại vẫn chưa thoái vị. Hắn càng có động cơ để điều tra sự tình Thừa Hoàng. Giống như Tần Thuỷ Hoàng ở Trái Đất, sau khi thống nhất lục quốc thì chỉ mong muốn tìm được thuốc trường sinh.
Giang Ái Kiếm lắc đầu nói: “Không phải.”
Lục Châu vốn muốn hỏi chuyện liên quan đến chìa khoá thất lạc, nhưng nghĩ lại thấy việc này chẳng có tí đầu mối nào, sao có thể nhờ Giang Ái Kiếm đi tìm một cái chìa khoá mà chính Lục Châu còn không biết nó trông như thế nào, dùng để mở cái gì, được làm từ chất liệu gì… Một chút tin tức về nó cũng không có, thế nên Lục Châu quyết định không hỏi nữa.
“Lão tiền bối, ngài đang cố ý chờ chi viện của triều đình đến sao?” Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi.
Lục Châu vuốt râu, không phủ nhận.
Ngay khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì tiếng trầm thấp của vó ngựa dồn dập chợt truyền đến.
Bên bờ Sấu Tây Hồ bỗng dưng xuất hiện mấy trăm người đang cưỡi ngựa rầm rập lao tới.
Khí thế còn mạnh hơn đám người Lý Cẩm Y.
Trong đoàn quân của Lý Cẩm Y chỉ có nàng và bốn tên phó tướng là tu hành giả.
Còn đám người mới tới này toàn bộ đều là tu hành giả.
Thấy cảnh này, Lý Cẩm Y cao giọng nói: “Hắc kỵ đã tới, mời các vị nhanh chóng rời đi!”
Giang Ái Kiếm vừa nghe đã giật mình: “Lão tiền bối, ta phải đi trước đây! Cáo từ!”
Nói xong hắn điểm mũi chân định ngự không bay đi, không ngờ lại bị Lục Châu nắm chặt cánh tay. “Ngươi đi không được.”
Giang Ái Kiếm cầu xin: “Ta ở lại cũng vô dụng thôi.”
Lục Châu không nói gì mà chỉ nhìn về phía đám hắc kỵ đang lao tới.
Kẻ đang đến là chi viện trong cung, Giang Ái Kiếm dù sao cũng là tam hoàng tử, lỡ như đánh không lại thì còn có thể dùng hoàng tử làm át chủ bài. Đương nhiên cái loại “lỡ như” này không thể tồn tại.
Rốt cuộc đội ngũ hắc kỵ đã đến gần.
Toàn đội đều mặc trường bào màu đen, trên người còn có khôi giáp màu bạc.
Dẫn đầu đội ngũ là bốn người dàn thành một hàng.
Nhân mã của Lý Cẩm Y nhanh chóng lui về sau.
Đội hắc kỵ cuối cùng cũng dừng lại, đội ngũ vẫn chỉnh tề.
“Lý Cẩm Y?” Một hắc kỵ nhìn về phía Lý Cẩm Y, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Cẩm Y đáp: “Các vị hắc kỵ đại nhân cũng phụng mệnh hành sự ư?”
Nàng đương nhiên biết đối phương làm việc theo lệnh người khác. Chỉ là Lý Cẩm Y phụng mệnh hoàng thượng, còn hắc kỵ nghe lệnh ai thì nàng không biết.
Soạt!
Hắc kỵ một lời không hợp rút ngay bội kiếm.
Bốn tên hắc kỵ đi ở phía trước ngự không hạ xuống trước mặt đám người Lý Cẩm Y.
“Chúng ta phụng mệnh thủ lĩnh, thanh lý biệt uyển Sấu Tây Hồ. Lý Cẩm Y, ngươi làm việc bất lực, hắc kỵ sẽ vạch tội ngươi trước mặt hoàng thượng.” Hắc kỵ âm trầm nói.
Sắc mặt Lý Cẩm Y vẫn bình tĩnh không hề lay động.
Đúng lúc này, Lãnh La bước ra.
Cách ăn mặc của Lãnh La hoàn toàn khác biệt với mọi người nên vừa nhìn đã gây chú ý.
“Các ngươi phụng mệnh kẻ nào?” Lãnh La hỏi.
Bốn tên hắc kỵ liếc nhìn Lãnh La.
Cách ăn mặc của Lãnh La trông giống với bọn hắn khiến bốn người cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lý Cẩm Y cười nhạt nói: “Đương nhiên là thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn đại nhân.”
“Hỗn trướng!”
Lãnh La đột nhiên quát lên.
Hắn vừa mở miệng, sóng âm đã cuồn cuộn đánh tới.
Tứ đại hắc kỵ được thay bằng người mới, hắn có thể lý giải được, thậm chí thủ lĩnh hắc kỵ đổi thành người khác hắn cũng có thể tiếp nhận.
Thế nhưng đổi người còn dùng danh tiếng của hắn thì ai mà nhịn được nữa?
Bốn tên hắc kỵ nhìn chằm chằm Lãnh La.
“Ngươi là ai?”
Lãnh La từng bước tiến tới, đi thẳng đến trước mặt bốn người, chỉ còn cách trường kiếm của bọn họ nửa mét.
Không hiểu vì sao tứ đại hắc kỵ bỗng dưng lui bước.
Lãnh La nhàn nhạt mở miệng:
“Trần Trung Hạc, Nhạc Trùng, Lý Khánh, Đoạn Diên Hồng… đã theo bản toạ chinh chiến nhiều năm, giết người vô số. Từng người đều có sát khí bách luyện sa trường. Chỉ dựa vào bộ dạng các ngươi mà cũng xứng được xưng tụng là tứ đại hắc kỵ sao?!”
Bốn người lui lại lần nữa!
Nếu lời này mà bọn họ còn nghe không hiểu thì đúng là đồ đần thật rồi.
Tứ đại hắc kỵ trừng to mắt nhìn Lãnh La đeo mặt nạ màu bạc đang từng bước tới gần.
“Phạm Tu Văn, Lãnh La?”
Lý Cẩm Y thất thanh hô lên.
Tứ đại hắc kỵ lại lui về sau lần nữa.
Bọn họ thật sự hoảng sợ.
Từ khi bọn hắn gia nhập hắc kỵ rồi được trở thành hắc ám tứ kỵ đến nay, mỗi ngày đều được nghe những câu chuyện truyền kỳ về người trước mặt.
Trong doanh hắc kỵ thường bàn tán nhiều nhất là những truyền thuyết về Lãnh La. Tuy Phạm Tu Văn giả đã thượng vị nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thay đổi được địa vị của Lãnh La trong lòng binh đoàn hắc kỵ!
“Không có khả năng! Điều này là không thể nào! Phạm Tu Văn đã bị lão ma đầu giết chết, các ngươi muốn lừa gạt bọn ta?”
Hắn giơ trường kiếm lên, tứ đại hắc kỵ ổn định thân hình.
“Tất cả mọi người nghe lệnh! Người này dám giả mạo thủ lĩnh hắc kỵ là Phạm đại nhân, chúng ta phải xử quyết hắn ngay tại đây! Phàm là những kẻ dám vào biệt uyển Sấu Tây Hồ đều phải giết chết bất luận tội!”
“Giết chết bất luận tội!”
“Giết chết bất luận tội!”
Mấy trăm tên hắc kỵ trăm miệng một lời.
Nguyên khí rung động mang theo sóng âm xuyên qua đội nhân mã của Lý Cẩm Y, đánh về phía Giang Ái Kiếm và Lục Châu.
Phan Ly Thiên lắc đầu nói với Lục Châu: “Đúng là bọn mù mà thích khoe khoang. Rốt cuộc vẫn phải nhờ ngài xuất thủ.”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại đang nói thầm, lão phu xuất thủ cái rắm ấy, nhiều hắc kỵ như vậy, có dùng mười tấm Một Kích Chí Mạng cũng không đủ xài.
Cũng may hắn bắt được một tên hoàng tử để phòng thân.
“Giang Ái Kiếm, đừng sợ.” Bàn tay già nua của Lục Châu tóm chặt cánh tay Giang Ái Kiếm, vẻ mặt hiền lành đầy ôn hoà nói: “Diên Nhi, coi chừng hắn.”
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Ái Kiếm: “Đồ hèn nhát!”
Mấy trăm tên hắc kỵ đều rút bội kiếm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận