Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 579

Ông!
Một toà pháp thân thất diệp xuất hiện, đám người lên tiếng kinh hô!
“Không ngờ Viên Trùng lại là cao thủ thất diệp!”
“Thái Hư Học Cung chuyến này lại cử ra đại tu hành giả!”
Vốn cho rằng Tưởng Lễ Trí là cao thủ mạnh nhất do Thái Hư Học Cung phái tới, sau khi Tưởng Lễ Trí bị một chưởng đánh chết thì Thái Hư Học Cung chẳng còn một ai đứng ra.
Không ngờ lại còn một vị cao thủ ẩn tàng.
Kiếm cương và Phạm Thiên Lăng đan xen vào nhau, Tiểu Diên Nhi chỉ mới có tu vi tam diệp, không tài nào địch lại cao thủ thất diệp.
Một chiêu đại thần thông thuật của Viên Trùng nhoáng lên, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng nàng, kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới.
“A…”
Tiểu Diên Nhi tung chưởng đẩy Hải Loa ra, che chắn cho tiểu muội muội.
“Diên Nhi tỷ tỷ!”
“Đừng sợ!”
Nàng thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ, bóng ảnh xuất hiện đầy trời, đồng thời khống chế nguyên khí giữ cho Hải Loa lơ lửng giữa không trung, đây đã là cực hạn của nàng.
“Nha đầu, chết đi!”
Kiếm cương đánh xuyên qua bóng ảnh Tiểu Diên Nhi, bóng ảnh tan biến, Viên Trùng tung ra một chưởng đâm thẳng vào Tiểu Diên Nhi.
Ầm!
Tiểu Diên Nhi bay ngược ra sau, nguyên khí trong cơ thể lăn lộn chực trào, đan điền khí hải hỗn loạn.
“Hả?” Viên Trùng nhíu mày. “Vậy mà không chết?”
Viên Trùng lại lao xuống lần nữa, kiếm cương hoàn toàn thoát ly khỏi tầm khống chế của Phạm Thiên Lăng. Vạn Kiếm Quy Nhất!
“Chỉ mong kiếp sau ngươi đầu thai vào chỗ tốt.”
Kiếm cương chằng chịt lao vọt về phía Tiểu Diên Nhi.
Ngay khi Tiểu Diên Nhi tưởng mình sẽ chết đến nơi, một loạt tán dù làm bằng giấy dầu đột nhiên xuất hiện ngăn trước mặt nàng, tán dù mở rộng thành một bức tường ngăn trở kiếm cương.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu lên. Trên không trung là một nữ tử ưu nhã đang từ từ hạ xuống. Ngàn vạn kiếm cương đều bị tán dù ngăn trở.
“Cẩm Y tỷ tỷ?”
Người vừa đến chính là Cẩm Y.
Lý Cẩm Y mỉm cười nhìn nàng. “Muội không sao chứ?”
“Không sao, ta vẫn ổn.” Tiểu Diên Nhi lập tức bay đến bên cạnh Hải Loa.
Vị cao thủ đột nhiên xuất hiện này khiến mọi người đổ dồn mắt nhìn tới. Hoàng phu nhân vừa thấy nàng lập tức mừng rỡ hô: “Cẩm Y!”
“Bái kiến sư nương.”
Sư nương?
Viên Trùng nhướng mày. “Nghe nói Hoàng Thời Tiết có mấy tên đồ đệ, người nào người nấy đều là cao thủ. Đáng tiếc, Hoàng Thời Tiết bế môn không giao tiếp với ai, không được lòng mọi người. Ngươi chính là thiên tài tán tu Lý Cẩm Y?”
Lý Cẩm Y mỉm cười đáp: “Thì ra ta nổi tiếng như vậy.”
“Lý Cẩm Y, thời đại của Bồng Lai đảo đã không còn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hoàng Thời Tiết cũng chẳng đối xử quá tốt với ngươi, cần gì phải vì hắn mà bán mạng.” Viên Trùng nói.
“Một ngày là thầy, cả đời vẫn là thầy. Viên Trùng, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ đi.”
“Ha ha ha…” Viên Trùng cười ha hả. “Mở to con mắt ngươi ra mà xem ai mới là người nên từ bỏ?”
Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Huyền Không đảo đã chìm vào biển cả, trận pháp vỡ toang. Khắp nơi đều là cảnh tượng lộn xộn, trên bốn hòn đảo nhỏ xung quanh cũng loạn thành một nùi.
Có không ít tu hành giả tán tu nằm la liệt dưới đất. Đó đều là đồng môn của nàng.
Rốt cuộc nàng vẫn đến chậm một bước.
Không ngờ Bồng Lai đảo một thời huy hoàng, chỉ trong một đêm lại thành miếng thịt mỡ đặt trước miệng bầy lang sói.
Nhân lúc nàng còn đang ngây người, Viên Trùng đột nhiên bắn ra từng đạo kiếm cương.
Dù giấy lăng không xoay tròn, xạ kích ra cương ấn.
Cương khí hai bên va chạm mạnh rồi đồng thời lui lại!
Cương khí đọ sức cũng là so đấu tu vi. Cả hai đều là cao thủ thất diệp, kẻ tám lạng người nửa cân.
Một kiếm một dù khó phân thắng bại.
U !
Đáy biển đột nhiên vang lên tiếng kêu kỳ quái thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hải Loa chỉ tay vào trong biển, hưng phấn kêu lên: “Thuỷ quái đến rồi!”
Mình cá vươn đôi cánh chim, tiếng kêu như chim uyên ương.
U !
Thuỷ quái xông ra khỏi mặt biển. Điểm khác biệt so với lần trước là lần này nó tạo thành sóng lớn đánh ra tứ phía.
Lý Cẩm Y lập tức bung dù ngăn trở!
Hai tay Viên Trùng khống chế kiếm cương ngăn cản nước biển tiếp cận.
Tiểu Diên Nhi che chở cho Hải Loa, kinh ngạc nhìn thuỷ quái.
Thuỷ quái xem tất cả mọi người là địch nhân. Vì sao?
Phốc phốc phốc!
Đám tu hành giả cấp thấp không may mắn tránh khỏi, bị từng giọt nước biển đánh xuyên thủng lồng ngực.
“Đây…”
“Con súc sinh này còn biết giết người!”
Các tu hành giả đứng gần đó đều vội vã lùi lại! Tán tu Bồng Lai đảo cũng lùi về nơi xa đứng quan chiến.
Hoàng phu nhân ngự không bay lên quan sát thuỷ quái.
Lúc này, thuỷ quái xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không trung, hai cánh vỗ mạnh. Toàn thân nó đắm chìm trong quang hoa nhàn nhạt, sau đó nó vọt về phía Hải Loa đang lăng không lơ lửng trên bầu trời.
“Thuỷ quái giết người!”
“Thuỷ quái giết người!”
“Mau lui ra sau!”
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy thuỷ quái biết giết người. Lý Cẩm Y nhướng mày, ánh mắt phức tạp.
Nàng quay đầu trầm giọng nói với Tiểu Diên Nhi: “Lui lại.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay lùi về sau.
Lý Cẩm Y hỏi: “Sư phụ muội đâu?”
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi chợt vỗ đầu mình. “Đúng nha, sư phụ ta đâu rồi? Sư phụ ơi… cứu mạng! Đồ nhi sắp không chịu được nữa rồi nè!”
Lý Cẩm Y và Viên Trùng đều cạn lời.
Đám tu hành giả nhìn trừng trừng Tiểu Diên Nhi không chớp mắt, ai nấy đều đề phòng nhìn quanh, sợ cường giả đột ngột xuất hiện.
Đáng tiếc là lại không một ai xuất hiện giúp đỡ tiểu nha đầu này.
Thuỷ quái vẫn bay vòng quanh hai nàng nhưng không gây ra tổn thương gì, chỉ cố ý tách rời Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Hai người vừa bị tách ra, thuỷ quái đã bay tới hất Hải Loa lên lưng nó rồi bay vụt đi. Động tác của nó cực nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Hải Loa!” Tiểu Diên Nhi kinh hô.
Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của nàng, sư phụ giao Hải Loa cho nàng bảo vệ nhưng nàng lại không làm được.
Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy lo lắng nhưng chẳng thể làm gì.
Tốc độ của thuỷ quái nhanh như vậy, chẳng ai theo kịp. Lý Cẩm Y muốn cứu cũng vô kế khả thi. Mà Viên Trùng lại đứng gần đó ngăn cản các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận